Editor: May
Cô ta đến nhà họ Mục, vốn dĩ cũng không phải vì xem Đường Đường và Đàm Nguyệt Như.
Mấy cái bóng đèn đó đều không ở nhà, quả thực là cơ hội tốt trời cho!
Thấy Mục Diệc Thần xoay người muốn đi, cô ta chạy nhanh đi theo.
“Mục đại ca, anh chờ em! Dù sao em không có việc gấp, đi vào chờ dì Mục bọn họ trở về là được.”
Bạch Tâm Hinh bắt lấy cánh tay Mục Diệc Thần, tới gần bên người anh.
Mục Diệc Thần nhíu mày, “Buông ra!”
Lúc này Bạch Tâm Hinh mới không tình nguyện buông tay ra.
“Mục đại ca, ngày hôm qua em thật là bất đắc dĩ mới rời đi. Người đại diện của em thúc giục em rất nhiều lần, một hai muốn em lập tức đi qua. Không thể nghe được bác sĩ Phó chẩn bệnh, làm em lo lắng hỏng rồi, đêm qua, vẫn luôn suy nghĩ chuyện này! Ai, Đường Đường đáng thương, hiện tại tốt hơn chưa?”
Cô ta đi theo phía sau Mục Diệc Thần, không ngừng giải thích, che dấu chột dạ của mình.
Ngày hôm qua, cô ta vốn dĩ muốn tận mắt nhìn thấy Lạc Thần Hi xui xẻo rồi đi.
Nhưng mà, Tiểu Đoàn Tử vừa thấy cô ta liền khóc, làm cho bác sĩ Phó thôi miên vài lần đều thất bại.
Tình huống như vậy, khiến cho bác sĩ Phóhoài nghi.
Bạch Tâm Hinh lo lắng tiếp tục ngốc xuống sẽ lộ, mới bất đắc dĩ rời đi.
Chờ thêm cả đêm, phỏng chừng Tiểu Đoàn Tử đã được thôi miên thành công, quên chuyện ngày hôm qua, cô ta mới lại tới giả người tốt lần nữa.
Mục Diệc Thần đi đến trên hành lang lầu hai, mới dừng bước chân, quay đầu lại nhìn cô ta.
“Như thế nào? Cô còn quan tâm Đường Đường tốt không? Cũng đúng, nếu Đường Đường không có bị thôi miên, nó là có thể nhớ tới ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Đây cũng không phải là chuyện tốt gì.”
Sắc mặt Bạch Tâm Hinh cứng đờ, “Mục…… Mục đại ca, anh đang nói cái gì? Em đương nhiên…… Đương nhiên quan tâm Đường Đường!”
Mục Diệc Thần cười nhạo một tiếng, “Cô quan tâm chính là Đường Đường, hay là…… chuyện ngày hôm qua có bị vạch trần hay không?”
Trong lòng Bạch Tâm Hinh lộp bộp một chút.
Lời này của Mục Diệc Thần …… Chẳng lẽ là xem thấu hành động của cô?
Nhưng mà, chuyện này không có khả năng!
Chẳng lẽ là tiện nhân kia nói cái gì?
Cô ta phản ứng cực nhanh, lập tức lớn tiếng biện giải lên, “Mục đại ca, anh…… chẳng lẽ anh đang hoài nghi em sao? Khẳng định là Lạc Thần Tâm phỉ báng em đi? Anh…… sao anh có thể tin tưởng loại phụ nữ như cô ta?”
“A? Cô ấy là loại phụ nữ thế nào?” Ánh mắt Mục Diệc Thần lạnh hơn.
“Chính là…… Chính là cái loại phụ nữ vì gả vào hào môn không từ thủ đoạn! Mục đại ca, anh đã quên ba năm trước đây cô ta đã làm cái gì sao? Cô ta đều có thể dùng kim đâm Đường Đường, còn có chuyện gì không làm được? Anh không thấy được Đường Đường sợ hãi cô ta cỡ nào sao?”
“Anh không thể nghe cô ta nói hươu nói vượn! Cô ta chính là ỷ vào nhà họ Mục không có camera!”
Bạch Tâm Hinh giơ tay lau lau khóe mắt, một bộ dáng ủy khuất.
Cô ta biết rõ, thần sắc nhu nhược đáng thương như vậy, có thể khiến cho đàn ông đồng tình nhất.
Quả nhiên, Mục Diệc Thần đi về phía cô ta.
Trong lòng Bạch Tâm Hinh vui vẻ.
Nhưng giây tiếp theo, cô ta bỗng nhiên cảm thấy cổ đau xót, ngay sau đó, cảm giác hít thở không thông mãnh liệt truyền đến.
Mục Diệc Thần bóp lấy cổ cô, chậm rãi buộc chặt ngón tay.
Mặt Bạch Tâm Hinh đỏ lên, trong cổ họng phát ra âm thanh a a, lại nói không ra lời.