Editor: May
Cô ta trừng lớn đôi mắt, không dám tin tưởng nhìn Mục Diệc Thần.
Mục Diệc Thần cười lạnh, “Cô nói không sai, nơi này không có camera. Cho nên, cho dù tôi gϊếŧ cô, cũng không có chứng cứ!”
Bạch Tâm Hinh kinh hãi tới cực điểm!
Mục Diệc Thần…… lại có thể thật sự muốn gϊếŧ cô ta!
Cô ta kịch liệt giãy giụa, liều mạng gỡ ngón tay Mục Diệc Thần.
Nhưng mà, vô dụng.
Chỉ có thể tuyệt vọng cảm thụ không khí trong phổi giảm bớt từng chút, hô hấp càng ngày càng khó khăn, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ……
Rốt cuộc, Mục Diệc Thần buông lỏng tay ra.
Bạch Tâm Hinh xụi lơ trên mặt đất, kịch liệt thở dốc ho khan, làm sao cũng không bò dậy nổi.
“Thế nào? Sợ hãi sao? Ngày hôm qua Đường Đường nhất định càng sợ hãi hơn cô! Nó vẫn là một đứa bé, cô lại có thể nhẫn tâm xuống tay với nó được?”
Mục Diệc Thần mắt lạnh nhìn bộ dáng thống khổ của cô ta, đạm mạc xốc môi.
“Em…… Không…… Khụ khụ……”
Bạch Tâm Hinh còn muốn giảo biện.
Nhưng mà, nhìn đến ánh mắt lãnh khốc của Mục Diệc Thần, cả người cô ta run rẩy, không nói được lời nào.
Trong nháy mắt vừa rồi, cô thật sự cho rằng…… Chính mình sẽ chết!
Giờ phút này Mục Diệc Thần ở trong mắt cô, còn đáng sợ hơn ác ma đến từ địa ngục!
Mục Diệc Thần lạnh lùng mở miệng, “Xem ở mặt mũi Bạch Thế Huân, lần này chỉ cho cô một cảnh cáo. Nếu cô còn dám động suy nghĩ xấu xa gì với vợ con tôi……”
Anh ném xuống Bạch Tâm Hinh, xoay người đi phòng sách.
Bạch Tâm Hinh hoảng sợ run rẩy, qua rất lâu, mới khôi phục một chút sức lực.
Lưng áo, hoàn toàn bị mồ hôi lạnh tẩm ướt.
“Tâm Hinh? Sao cháu lại tới đây? Cũng không gọi điện thoại cho chúng ta. Cháu ở trên hành lang làm gì vậy?”
Đàm Nguyệt Như và Mục Vân Phong tản bộ trở về, nhìn thấy Bạch Tâm Hinh, lên tiếng dò hỏi.
Bạch Tâm Hinh run run một chút, “Dì Mục, cháu đột nhiên nhớ tới có chút việc, đi trước……”
Nói xong, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra biệt thự.
Đàm Nguyệt Như vẻ mặt nghi hoặc, “Đứa nhỏ này…… Đây là có chuyện gì? Sao vừa tới liền đi rồi?”
Bạch Tâm Hinh một đường chạy ra mấy trăm mét, còn kinh hồn chưa định.
Nghĩ đến ánh mắt lãnh lệ vô tình của Mục Diệc Thần, cô ta vừa sợ hãi, lại vừa phẫn hận.
“Đáng chết, rốt cuộc hồ ly tinh dùng thủ đoạn gì, vì sao Mục đại ca lại sẽ tin cô ta! Còn tự mình trút giận cho cô ta! Tiện nhân đáng chết, đừng tưởng rằng cô thắng, tôi nhất định sẽ cướp Mục đại ca về!”
……
Căn hộ thông tầng.
Lạc Thần Hi vẽ bản vẽ ở phòng sách.
Một tiếng sau, cô buồn bực đẩy bản vẽ đến một bên.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Mục Diệc Thần thường thường hiện lên ở trước mắt cô, ảnh hưởng nghiêm trọng hiệu suất làm việc của cô.
Nụ hôn bá đạo cường ngạnh trước khi chia tay tựa hồ còn lưu lại hơi âm.
Lạc Thần Hi theo bản năng giơ tay sờ sờ cánh môi, ngay sau đó lắc đầu, muốn vứt tạp niệm ra.
“Cũng không biết hôm nay Đường Đường tốt hơn chưa? Nó ở nhà có thể nhớ mình không? Mục phu nhân hẳn là sẽ trông chứng nó thật tốt đi.”
Nếu sớm biết hôm nay liền phải dọn đi, ngày hôm qua cô nên là ở phòng trẻ em thêm một lát.
Hiện tại, cũng không biết phải qua bao lâu, mới có thể lại nhìn thấy Tiểu Đoàn Tử.
Bỗng nhiên, di động vang lên.
Giọng nói hưng phấn của Phương Tử Xuyến truyền đến: “Tiểu Hi Hi, cậu lại phát hỏa! A a a, nếu sớm biết cậu sẽ nổi như vậy, tớ chính là mạo hiểm nguy hiểm bị đuổi cũng muốn bồi cậu đi chụp trang bìa!”