Editor: May
Lạc Thần Hi cắn răng nhìn cô ta, “Bạch Tâm Hinh! Cô quả thực vô sỉ về đến nhà!”
“Vô sỉ rõ ràng là cô đi? Ngược đãi Đường Đường chính là cô, dọa nó khóc cũng là cô. Tôi nói với Đường Đường, đều là sự thật, lời nói thật đều không cho người ta nói sao?”
Bạch Tâm Hinh vẻ mặt đắc ý, “Như thế nào? Không cam lòng sao? Có bản lĩnh cô đánh tôi……”
“Bốp!”
Lời còn chưa dứt, một tiếng bạt tai thanh thúy liền vang lên.
Lạc Thần Hi tát một cái lên mặt cô ta.
Bạch Tâm Hinh bụm mặt, không dám tin tưởng mở to hai mắt nhìn, “Cô…… cô lại có thể thật sự đánh……”
“Không phải cô kêu tôi đánh cô sao?” Lạc Thần Hi cười lạnh một tiếng, “Cô dám khi dễ Đường Đường, một cái tát còn chưa đủ đâu!”
Cô trở tay lại muốn tát cô ta cái nữa.
Lúc này Bạch Tâm Hinh mới phản ứng lại, muốn đánh trở về.
Nhưng mà, thân thủ Lạc Thần Hi tốt đến ngoài dự đoán mọi người, vài cái liền đánh cô ta ngã trên mặt đất.
Bạch Tâm Hinh mắt thấy trốn không xong, bắt đầu kêu to lên.
Nhưng mà, hiện tại tất cả mọi người nhà họ Mục vây quanh tiểu công chúa, không ai chú ý tới tiếng kêu cứu của cô ta.
Lạc Thần Hi không lưu tình chút nào, hung hăng đạp cô ta vài chân.
Bạch Tâm Hinh vừa tức lại đau, hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa không ngất xỉu đi.
Lạc Thần Hi nhớ Tiểu Đoàn Tử, cho nên, sau khi ra khẩu khí, liền chạy nhanh đến lầu hai, muốn đi phòng trẻ em nhìn bé.
Nhưng đi tới cửa, đã bị vệ sĩ ngăn cản.
“Ngượng ngùng, thiếu phu nhân. Phu nhân nói, cô không thể đi vào.”
Lạc Thần Hi nhíu nhíu mày.
Đứng ở ngoài cửa, đều có thể nghe được tiếng khóc thút tha thút thít của Tiểu Đoàn Tử, đến bây giờ vẫn không có dừng lại.
Cô lo lắng mình đi vào, lại sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tiểu Đoàn Tử, chỉ có thể canh giữ ở cửa.
Thẳng đến Đàm Nguyệt Như tự mình ra ngoài đuổi người, cô mới lưu luyến mỗi bước đi mà rời đi.
……
Một tiếng sau, Mục Diệc Thần phong trần mệt mỏi, đuổi trở về.
Bạch Tâm Hinh đi ra ngoài đón.
“Mục đại ca, cuối cùng anh đã trở lại! Em nói cho anh biết, tiện nhân Lạc Thần Tâm kia thật sự quá ghê tởm……”
Trong mắt cô ta hiện lên một tia oán độc.
Cô ta bị đánh một trận, cho tới bây giờ, còn cả người co rút đau đớn.
Cố tình Lạc Thần Hi rất có kỹ xảo, chuyên môn chọn nơi nhìn không ra tới để đánh, làm cô ta có khổ mà nói không nên lời.
Hiện tại, cô ta đã tìm được cơ hội cáo trạng!
Ai ngờ, Mục Diệc Thần hoàn toàn không phản ứng cô ta, duỗi tay đẩy cô ta đến một bên, lập tức lên lầu, vọt vào trong phòng trẻ em.
“Sao lại thế này? Đường Đường rốt cuộc thế nào?”
Tiểu Đoàn Tử nghe được âm thanh, lập tức bổ nhào vào trong lòng ngực anh, “Ba! Hu hu hu, Đường Đường sợ quá!”
--
Mục Diệc Thần nhanh chóng ôm chặt bé, “Đường Đường không khóc, có ba ở đây, đừng sợ đừng sợ!”
Tiểu Đoàn Tử rốt cuộc có cảm giác an toàn.
Dần dần ngừng tiếng khóc.
Qua một hồi lâu, ghé vào trên vai ba, ngủ say.
Mục Diệc Thần thật cẩn thận đặt Tiểu Đoàn Tử tới trên giường.
Vừa chuyển đầu, sắc mặt trầm xuống.
“Mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao Đường Đường sẽ đột nhiên chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ?”
Cơn giận trên mặt Đàm Nguyệt Như còn sót lại chưa tiêu, “Còn có thể vì cái gì? Còn không phải do Lạc Thần Tâm làm hại! Cô ta vì làm Đường Đường kêu một tiếng mẹ, liền kí©ɧ ŧɧí©ɧ con bé thành như vậy! Loại phụ nữ này, con còn giao Đường Đường cho cô ta giữ?”