Cưới 1 Tặng 1: Giám Đốc Hãy Ký Nhận

Chương 284:

Editor: May

Mục Diệc Thần ôm Lạc Thần Hi, xoay người liền đi đến cửa.

Lạc Thần Hi bị anh kéo đi, bước chân nghiêng ngả lảo đảo, liên tiếp quay đầu lại, “Này, Mục Diệc Thần, anh…… anh làm gì? Bữa tiệc còn chưa có kết thúc đâu! Anh muốn mang tôi đi đâu?”

Bước chân Mục Diệc Thần hơi dừng một chút, nheo mắt đen lại, liếc xéo khuôn mặt nhỏ kiều diễm mê người của cô gái nhỏ.

“Về nhà thu thập cô!”

“Cái gì?!”

Lạc Thần Hi mở to hai mắt nhìn.

Cô làm sai cái gì? Rõ ràng không có làm nhà họ Mục mất mặt nha?

Vì sao Mục Diệc Thần lại không cao hứng?

“Tôi cho phép cô lên sân khấu biểu diễn sao? Cho phép cô nhảy múa sao?”

Càng đừng nói, còn nhảy đến đẹp như vậy!

Sắc mặt Mục Diệc Thần trầm xuống, đều không kiên nhẫn chờ cô gái nhỏ mang giày cao gót đi chậm rãi, dứt khoát chặn ngang ôm cô lên.

“Xem lời nói của người đàn ông mình vào tai này ra tai kia, thiếu thu thập!”

Anh bước nhanh đi đến trước xe thể thao của mình, kéo cửa xe ra, nhét người vào ghế sau.

Lạc Thần Hi còn chưa có ngồi ổn, đã bị người đàn ông lấn thân đè ép lên.

--

“Mục Diệc Thần, anh muốn làm……”

Một câu của Lạc Thần Hi còn chưa nói xong, lại bị phong bế miệng.

Không gian ghế sau nhỏ hẹp chật chội, làm nụ hôn này tràn ngập ám chỉ nguy hiểm.

Lạc Thần Hi nhịn không được vặn vẹo thân thể, muốn đẩy anh từ trên người lên.

Nhưng lại không đối kháng được lực lượng cường đại của người đàn ông.

Theo động tác không ngừng cọ xát của cô, thân thể Mục Diệc Thần càng ngày càng cứng đờ, trong cổ họng phát ra một tiếng kêu rên, rốt cuộc buông cánh môi cô ra.

Lạc Thần Hi bị anh hôn đến sắp hít thở không thông.

Nhanh chóng ngẩng đầu, há to miệng hô hấp không khí mới mẻ.

Mà lúc này, tay Mục Diệc Thần đã dọc theo đường cong phần eo mảnh khảnh của cô, hướng về phía trước, hô hấp nóng rực dừng ở trên vành tai mẫn cảm của cô.

“Cô đoán đúng rồi, tôi muốn làm……”

“Anh!”

Một chữ cuối cùng, dừng ở khóe môi Lạc Thần Hi.

Không chờ cô phản ứng lại người đàn ông này vừa mới nói gì, cánh môi của cô lại bị ngăn chặn lần nữa.

Sau khi nghe được ghế sau truyền đến các loại tiếng vang ái muội, trên ghế điều khiển, trợ lý đặc biệt Trác Phong đang run bần bật.

Vừa rồi, lúc thiếu phu nhân còn đang nhảy múa, đại thiếu gia liền gửi tin nhắn cho anh, chuẩn bị rời đi.

Anh đến trên xe đợi không bao lâu, thiếu gia liền ôm thiếu phu nhân tới.

Nhưng mà, phát triển phía sau, khiến cho anh xem không hiểu.

Tổng giám đốc cao lãnh vô tình nhà anh…… lại có thể muốn xe chấn!

Vậy anh rốt cuộc là nên xuống xe, hay là…… không xuống xe?

Nhưng mà, đây là ở trong sân nhà họ Bạch, nói không chừng sẽ có camera, làm cấp dưới trung thành và tận tâm, anh có nên liều chết nhắc nhở đại thiếu gia một chút hay không?

Liền ở khi Trác Phong khó xử, phương hướng ghế sau, truyền đến giọng nói khàn khàn áp lực của Mục Diệc Thần.

“Lái xe! Về biệt thự nhà họ Mục.”

“Vâng, tổng giám đốc!”

Trác Phong vội vàng đáp ứng.

Mục Diệc Thần lại nói: “Không nên nhìn thì đừng nhìn, bằng không……”

Cả người Trác Phong rùng mình, nhanh chóng ấn cái nút, dâng lên màn che giữa ghế trước và sau.

Xe thể thao một đường chạy như bay.

Lạc Thần Hi bị nhốt ở trên ghế sau, không có chỗ trốn, chỉ có thể mặc cho tên đàn ông nào đó rót vài bình dấm lâu năm, ăn hết đậu hủ của cô một lần.