Editor: May
Cô ta cho rằng, không có người đàn ông nào có thể tiếp thu vợ có lịch sử đen như vậy.
Mục đại thiếu là người đàn ông kiêu ngạo như vậy, càng là không thể.
Khẳng định sẽ ném xuống Lạc Thần Hi, xoay người liền đi, từ đây hoàn toàn biếm lãnh cung người phụ nữ làm mất mặt xấu hổ này, thậm chí lập tức ly hôn với cô ta!
Nhưng ai ngờ, câu đầu tiên của Mục Diệc Thần lại có thể là trách cứ cô, còn kêu cô xin lỗi!
Ngay cả Lạc Thần Hi đều có chút ngoài ý muốn, quay đầu nhìn về phía Mục Diệc Thần.
Mục Diệc Thần lạnh lùng quét cô một cái.
Lạc Thần Hi rụt rụt cổ, chuyển hướng Bạch Tâm Hinh.
Trên mặt vẫn là tươi cười bình tĩnh, “Bạch đại tiểu thư, còn có vị tiểu thư không biết gọi là gì này, tôi nghĩ các cô nhầm rồi. Thứ múa cột này, độ khó chính là rất cao, người không luyện qua, sao có thể múa được? Tôi lại không có bản lĩnh như vậy. Các người nâng tôi đến cao như vậy, người khác sẽ hiểu lầm.”
Bạch Tâm Hinh âm thầm cắn răng, trên mặt lại là biểu tình sợ hãi, như là bị người khi dễ.
“Chị dâu, chị đừng nóng giận, xác thật là em nói sai, em không nên nhắc tới chuyện này……”
Đều đã là lúc này, Bạch Tâm Hinh còn không quên lại bôi đen cô một phen!
Thần sắc Lạc Thần Hi càng thêm lạnh băng.
Nhưng mà không đợi cô nói cái gì nữa, Bạch lão gia tử trên bàn chủ cũng nghe tới động tĩnh bên này.
Ông ta chống quải trượng, cùng đám người Mục Vân Phong, tự mình lại đây.
“Tâm Hinh à, cháu và mấy người Diệc Thần đang nói gì vậy? Sao có nhiều người vây quanh như vậy?”
Nghe được giọng nói của Bạch lão gia tử thanh âm, biểu tình Bạch Tâm Hinh hạ xuống, đôi mắt đột nhiên sáng ngời.
Bạch Tâm Hinh xoay người, bước nhanh đi đến bên người Bạch lão gia tử, đỡ cánh tay ông.
“Ông nội, sao ông lại tới đây? Có phải tụi cháu quấy rầy đến ông không?”
Bạch lão gia tử lắc đầu, “Không có việc gì, lão già ta ngồi lâu rồi, cả người đau nhức, vừa lúc đi dạo một chút. Các cháu đang nói cái gì?”
Bạch Tâm Hinh vẻ mặt do dự, “Dạ, cái kia…… Là cháu không tốt, vừa rồi đột nhiên nhớ tới Mục đại tẩu cũng thực am hiểu khiêu vũ, liền muốn cho chị ấy cũng biểu diễn một chút, chúc mừng cho ông nội. Kết quả…… Aizz, tóm lại, là cháu suy xét không đủ chu đáo.”
Bạch lão gia tử nghe vậy, khẽ nhíu mày, “Việc này xác thật là cháu làm không tốt. Mặc kệ nói như thế nào, vợ Diệc Thần là khách, sao có đạo lý để khách biểu diễn?”
Đầu Bạch Tâm Hinh càng ngày càng thấp, “Bởi vì cháu từ nhỏ cùng nhau lớn lên với Mục đại ca, luôn cảm thấy anh ấy giống như anh trai ruột……”
Cô ta một bộ dáng khiêm tốn nhận sai, ngược lại làm người không thể trách cứ cô ta.
Sắc mặt Đàm Nguyệt Như khó coi lên.
Xem đứa con dâu này càng thêm không vừa mắt.
Quan hệ nhà họ Bạch và nhà họ Mục, từ trước đến nay thân như một nhà.
Lạc Thần Hi làm tiểu bối, biểu diễn ở trên tiệc mừng thọ của Bạch lão gia tử, không có gì là không thể nói nổi.
Hơn nữa, thiên kim hào môn chân chính, từ nhỏ liền sẽ học tập các loại nghệ thuật, nung đúc tình cảm.
Giống như trường hợp này, Bạch Tâm Hinh đều đã tự mình mời cô ta biểu diễn, đổi thành thiên kim khác, khẳng định sẽ không cự tuyệt.
Cho dù không biết nhảy ba lê, vậy cũng biết thanh nhạc hoặc là nhạc cụ, luôn có thứ để lấy ra, có thể biểu hiện ở trước mặt mọi người một phen.