Editor: May
Cũng chỉ có cưới loại con dâu không phóng khoáng này vào cửa, mới có thể cự tuyệt biểu diễn.
Đây chính là thực mất mặt!
“Lão gia tử, là con dâu tôi không hiểu chuyện, ngài đừng để trong lòng.” Bà ta trừng mắt nhìn Lạc Thần Hi một cái.
Bạch Tâm Hinh xem thần sắc Đàm Nguyệt Như ở trong mắt, nhịn không được âm thầm cười trộm.
“Dì Mục, dì đừng nói như vậy, việc này không thể trách chị dâu, là bởi vì……”
Cô ta chuẩn bị rèn sắt khi còn nóng, nói ra chuyện múa cột.
Nếu để Đàm Nguyệt Như biết đoạn lịch sử đen này, tiện nhân kia liền hoàn toàn xong rồi!
Nhưng lời nói của cô ta mới nói được một nửa, Lạc Thần Hi bỗng nhiên đẩy Mục Diệc Thần ra, lên tiếng cắt đứt cô ta.
“Bạch tiểu thư, cô giống như hiểu lầm ý tứ của tôi. Vừa rồi tôi cũng không có nói quá, không muốn biểu diễn ở trên tiệc mừng thọ?”
Lạc Thần Hi ý cười doanh doanh.
Bạch Tâm Hinh nghẹn một chút, “Này…… Chẳng lẽ cô thật đúng là chuẩn bị biểu diễn sao?”
Lạc Thần Hi gật gật đầu, “Không sai, đây là đương nhiên. Bạch lão gia tử là lão nhân gia Diệc Thần nhà tôi kính trọng nhất, anh ấy thường xuyên ở nhà nhắc tới, ngài chiếu cố anh ấy nhiều lần. Cháu làm phu nhân Diệc Thần, cũng thực cảm kích ngài. Có thể có cơ hội này, biểu diễn ở tiệc mừng thọ của ngài, là vinh hạnh của cháu.”
Một phen lời nói của cô, nói đến cực kỷ khéo léo.
Vừa vỗ mông ngựa của Bạch lão gia tử, lại không có vẻ nịnh nọt, còn mang theo cả chồng mình vào.
Các phương diện đều bận tâm tới rồi.
Bạch lão gia tử nhịn không được nhìn cô nhiều một cái.
“Cô gái nhỏ, cháu chính là phu nhân của Diệc Thần sap? Lớn lên thật đúng là xinh đẹp. Vân Phong, Nguyệt Như, ánh mắt Diệc Thần nhà các người không tồi.”
Một thân váy đen chỗ nào cũng bao lấy này của Lạc Thần Hi, đặc biệt bảo thủ, hợp tâm ý lão nhân gia nhất.
Hơn nữa, cô mặc lại có thể còn không già chút nào, ngược lại khí tràng mười phần.
Bạch Tâm Hinh một trận buồn bực, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lạc Thần Hi.
Tiện nhân này…… lại có thể còn muốn ông nội cô coi trọng!
“Tiện…… chị dâu, chị tính toán biểu diễn cái gì? Nói trước một chút, để cho em tiện an bài.” Bạch Tâm Hinh cố nén tức giận, vẻ mặt cười giả dối.
Cô chính là tra qua, Lạc Thần Tâm ngoại trừ biết múa cột, cũng không có tài nghệ gì khác.
Cho dù căng da đầu ra tới biểu diễn, còn không phải chỉ có phần mất mặt thôi sao!
---
Lạc Thần Hi bình tĩnh mở miệng: “Nếu cô nói tôi am hiểu nhảy múa, vậy tôi cũng chỉ có thể bêu xấu.”
Bạch Tâm Hinh ngẩn ra.
Cô ta lại có thể thật sự muốn nhảy múa!
Chẳng lẽ, thật muốn biểu diễn một đoạn múa cột ở trường hợp như vậy sao?
Không có khả năng não tàn như vậy đi?
Lạc Thần Hi lại nói: “Chỉ mà, tôi sẽ không nhảy ba lê cổ điển, âm nhạc vừa rồi của cô cũng không thích hợp. Tôi có thể nói chuyện với người chỉnh âm một chút không?”
Bạch Tâm Hinh âm thầm cười lạnh, ngoài miệng lại nói: “Đương nhiên là có thể, người điều âm sư ở gian phòng phía sau kia, cô đi qua nói với anh ta kia.”
Lạc Thần Hi nâng làn váy, vào phòng điều âm.
Chu Giai Ny tiến đến bên người Bạch Tâm Hinh, “Tâm Hinh, hiện tại làm sao đây?”
“Rau trộn thôi, tôi ngược lại muốn xem, cô ta ngoại trừ múa cột, còn biết cái gì!”
Một lát sau, Lạc Thần Hi đã trở lại.
Trong tay, còn nhiều một thanh quạt lụa màu đỏ.