Khuôn viên trường đại học bị bao phủ bởi sương mù vào sáng sớm. Lác đác một vài học sinh đi bộ dọc theo con đường nhiều cây, vẫn còn nét ngây ngô của tuổi trẻ.
Chân Chân cúi đầu vác theo chiếc túi màu đen đi ở trên đường, mắt nhìn thẳng, khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt ỉu xìu, bị lăn lộn cả đêm qua không ngủ, cô lại không phải người máy.
Khi đi ngang qua quảng trường, khóe mắt thoáng hiện ra hai bóng dáng quen thuộc.
Cô đi ngang qua với khuôn mặt vô cảm.
“Chân Chân!” Một giọng nữ nhẹ nhàng gọi cô, cùng với tiếng bước chân, nữ sinh đó chạy tới chỗ cô.
Nữ sinh đó chắp tay sau lưng, khuôn mặt đầy hối lỗi, nhìn kỹ đáy mắt của nữ sinh còn hiện lên một tia đắc ý.
“Xin lỗi a, mình… mình không cố ý cướp bạn trai của cậu đâu.”
Chân Chân liếc xéo nam sinh cách phía sau cô ba mét, nam sinh cao gầy đeo kính cận trông rất hiền lành và sạch sẽ.
Không phải đặc biệt đẹp trai, nói chung là thanh tú, phát hiện ánh mắt cô nhìn qua, chột dạ mà di chuyển tầm mắt.
Tống Kiều Kiều bĩu môi với khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương, tiếp tục nói: "Ba người chúng ta thường xuyên ở cùng nhau, nảy sinh tình cảm lúc nào không biết. Nhưng là Lâm Nhất Mộc bình thường cũng khuyên nhủ cậu trang điểm ăn mặc lên, còn tiêu tiền cho cậu mua quần áo, đồ trang sức, bằng không sẽ rất mất thể diện nếu đi ra ngoài không phải sao?"
Chân Chân lặng lẽ theo dõi màn trình diễn của cô.
Tống Kiều Kiều lại nói: "Lâm Nhất Mộc cũng là trải qua một cuộc đấu tranh rất đau khổ, mới lựa chọn mình, cậu dù sao cũng đừng trách anh ấy! Kể từ ngày hôm qua thẳng thắn bắt đầu, anh ấy áy náy đến mức không ngủ được."
Đôi mắt của Chân Chân ẩn dưới cặp kính dày cộp, bắt đầu thất thần.
“Hơn nữa...”
Tống Kiều Kiều mím môi, đáy mắt quét qua tia khinh thường: “Lâm Nhất Mộc nói cậu đặc biệt bảo thủ, dự định sau khi tốt nghiệp đại học lập tức kết hôn, cho nên trước đó, cũng chỉ có nắm tay qua, liền muốn gần gũi một chút cũng không cho. Cậu cũng quá nghiêm túc rồi, Lâm Nhất Mộc đối với cậu chịu đựng rất vất vả a...”
Thực ra cô ta muốn nói, ngay cả với một người phụ nữ như cô, anh ấy nhiều ít cũng sẽ có cảm giác, nhưng cô chưa biết quý trọng, đáng đời.
Nhưng ở trước mặt nam sinh, dù sao vẫn muốn duy trì chút đơn thần.
Chân Chân lấy lại tinh thần, thấy cô ta vẫn còn nói, liền ngắt lời: “Tôi buổi chiều còn có lớp, tạm biệt.”
Tống Kiều Kiều còn chưa nói xong, với một tiếng thở dài, Chân Chân lãng tránh cô ta rồi đi xa.
Tống Kiều Kiều giả vờ đau khổ nói với Lâm Nhất Mộc: “Anh xem, em đều đã thành tâm thành ý mà xin lỗi cậu ấy, nhưng cậu ấy không chịu nghe hết.”
-
Chân Chân trở lại ký túc xá, kéo tấm rèm vào trong, bạn cùng phòng của cô Lăng Thần Hi vẫn chưa tỉnh ngủ. Một phòng ký túc xá hai người, chỉ có các cô.
Tay chân nhẹ nhàng bước vào, đặt chiếc túi đen xuống, lấy ra chiếc váy dạ hội đã bị dính rượu đêm qua, chiếc váy dạ hội đã bị người đàn ông xé rách.
Chân Chân cau mày quan sát một lúc, chiếc váy này là cô mượn của Lăng Thần Hi, cho dù giặt sạch cũng không khôi phục lại nguyên dạng, xem ra chỉ có thể đền tiền cho cô ấy.
Cái túi lớn màu đen giống như một cái hộp bảo bối, lấy ra giày cao gót , bαo ©αo sυ ... Cô cho rằng người đàn ông làm hai lần là đủ rồi, kết quả......
Gương, khăn giấy, đồ trang sức, túi xách nhỏ và nhiều thứ khác.
Mặt khác, cô lại tay chân nhẹ nhàng bước đi, Lăng Thần Hi cũng vẫn là bị đánh thức. Đây đúng là thiên kim tiểu thư danh xứng với thực, tự mình quyết định muốn trải nghiệm cuộc sống thường dân, cho nên mới may mắn khi được ở cùng một chỗ.
Cô ấy dụi đôi mắt buồn ngủ của mình, vén rèm lên để xem Chân Chân ở phía bên dưới.
" Trở về , " chân mày của Lăng Thần Hi nhướng lên, "Tối hôm qua như thế nào a? Thoải mái hay khó chịu?"
Chân Chân suy nghĩ một chút: “Còn ổn.” Tất nhiên, không ngừng là còn ổn mà thôi.
Lăng Thần Hi xuống giường, đá dép lê, bộ dạng uể oải mà đi tới, không chút khách khí mà kéo cổ áo Chân Chân ra, nhìn vào bên trong.
Cười.
"Ô, cái này chỉ là còn ổn?"Lăng Thần Hi nhìn như có chuyện lạ mà nói. “Chậc chậc chậc, kia nhiều người đàn ông hung bạo mới có thể thỏa mãn cậu? "
Chân Chân che cổ áo lại, người đàn ông đó ở trên người cô để lại nhiều dấu vết, lúc tắm rửa có thể nhìn thấy rõ ràng, nói nhìn thấy ghê người cũng không tính là quá mức, không có gì khác hơn là Lăng Thần Hi kêu lên như vậy.
Lăng Thần Hi ngáp một cái, liếc mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Chân Chân.
Cô ôm ngực dựa vào cột giường bên cạnh, còn Chân Chân lấy đồ ngủ ra thay, chuẩn bị đánh một giấc ngon lành.
Lăng Thần Hi nói: “Cậu thông suốt nhưng cũng mở mang quá muộn, mình đã nói với cậu từ lâu rồi Tống Kiều Kiều đối với bạn trai của cậu có ý đồ riêng.”
Chân Chân nhấc mền lên giường, nhìn cô.
Lăng Thần Hi buông tay nói: “Lòng tốt được ví như lòng dạ của thú dữ, đây là ví dụ điển hình.”
Chân Chân ừ một tiếng.
“Mệt cậu ở kì thi đại học trước, hi sinh thời gian chính mình, mỗi ngày đều giúp đỡ bạn trai học bổ túc, nửa đường Tống Kiều Kiều cũng tham gia vào? Cậu lôi kéo hai người cùng nhau thi đậu nơi trọng điểm này, cha mẹ người ta cũng không để bụng đến cậu, ở đại học cậu với bạn trai đương nhiên sẽ ở bên nhau.
Mà Tống Kiều Kiều cũng tự cho mình là bạn thân nhất của cậu, ba người mỗi ngày ở bên nhau. Kết quả tới đại học rồi, mối quan hệ các người giữa dạy kèm và được dạy kèm không thay đổi , cậu đã làm việc chăm chỉ để mở đường phía trước cho bọn họ, đến năm thứ ba, cả ba người đều nhận được học bổng. Sắp đến năm thứ tư, cuối cùng họ cũng trở mặt không nhận người, còn nói rằng cậu quá giản dị, không nghe lời khuyên.”
Chân Chân nằm xuống, nhắm mắt lại: "Lúc mình trở về gặp bọn họ."
Lăng Thần Hi quay đầu lại nhìn cô: “Cậu có tát con cɧó ©áϊ đó hay không?”
"Điều đó sẽ khiến mình trông vô giáo dục."
Lăng Thần Hi nhún vai: “Đúng là như vậy.”
Chân Chân nói: "Chiếc váy dạ hội của cậu bị rách rồi, mình sẽ bồi thường cho cậu. Mình sẽ cất hết đồ trang sức và giày cao gót của cậu về chỗ cũ.”
"Không cần, cho dù cậu không mặc đi, thì nó cũng vẫn bị nhét ở dưới đáy hộp."
Chân Chân nói: “Cảm ơn.”
Lăng Thần Hi thở dài, rồi đi vào phòng tắm rửa mặt, nhìn vào gương, trong đầu vô ý thức hiện lên, ba năm qua Chân Chân đối với hai người đánh đổi. Cô không có tham gia vào thời cao trung của bọn họ, nhưng xem ngày thường liền biết.
Bị sai bảo tới lui, đi theo làm người hầu, giữ chỗ ngồi trong buổi chọn khóa học, đăng kí để ăn tại căng tin, sửa bài tập học bổ túc thay thế điểm danh ... Nhiều không kể hết.
Lăng Thần Hi không chấp nhận được liền khuyên bảo cô vô số lần, bản thân là người trong cuộc nhìn không rõ, cho đến khi hiện thực vô tình đả kích, Chân Chân mới tỉnh ngộ hoàn toàn.
Trinh tiết tính là cái gì, đàn ông tính là cái gì? Chân Chân tuy rằng không có thay đổi lớn về tính tình, nhưng những thứ cố chấp trước kia, trong nháy mắt, không còn quan trọng nữa.
Cho nên Lăng Thần Hi đã cho cô cơ hội để phóng túng tùy ý. Hiển nhiên, chính Chân Chân là người đưa ra quyết định, không ai ép buộc cô cả.
Sau khi ngủ một giấc tinh thần đã khá hơn nhiều, Lăng Thần Hi cũng không có ở trong phòng. Chân Chân rời giường đi rửa mặt xong đi tới phòng thí nghiệm.
Nghĩ đến tấm danh thϊếp mà cô chạm vào ngày hôm qua từ người đàn ông, cô không khỏi nổi lên chút tò mò, vừa đi vừa cúi đầu dùng điện thoại di động tra ba chữ Vân Mộ Thanh.
Nếu là người dẫn chương trình, kia hẳn là có thể tra được ở trên mạng.
Kết quả tìm kiếm hiện ra, hàng loạt các mục màu đỏ màu đen hiện lên trên trang web làm người xem hoa mắt.
Cô tùy tiện chọn cái có ảnh chụp, đã thấy được diện mạo của Vân Mộ Thanh.
Chân Chân bình tĩnh nhìn hình vài giây, sau đó rời khỏi trang web, đem điện thoại bỏ vào túi.
Quả nhiên không phải người đàn ông kia.
Cuối năm thứ ba, cô chuẩn bị thi lên thạc sĩ, ở lại trường học cùng người hướng dẫn làm nghiên cứu. Cô đến sớm, tới phòng thí nghiệm, mở cửa, thay áo blouse trắng, cột tóc cao, cố tình để tóc mái dài, che khuất mặt mày.
Cô có khuôn mặt nhỏ, đeo một chiếc mắt kính lỗi thời chiếm gần hết khuôn mặt.
Phòng thí nghiệm của người hướng dẫn là nơi chuyên môn nghiên cứu phát minh ra đồ trang điểm dành cho phụ nữ và các sản phẩm dưỡng da địa phương, nơi đây vốn cũng có chút danh tiếng, người hướng dẫn thì tính cách cổ quái, không phải học sinh chính mình vừa ý thì không cho vào, cũng không cho người tùy tiện vào phòng thí nghiệm tham quan.
Chân Chân chọn cái này, ngay từ đầu cũng là xuất phát từ yêu cái đẹp, cô cũng muốn thay đổi từ từ ở trước mặt Lâm Nhất Mộc, chỉ là sự thay đổi này, ngay từ đầu, đã định trước là tốn công vô ích.
Hiện tại, cô càng ngày càng thích nơi này, ít người và yên tĩnh, chỉ cần làm việc của chính mình. Không cần để ý đến người khác.
Phòng thí nghiệm có hơi lộn xộn, cô trước tiên dọn dẹp qua loa một chút.
Cánh cửa sau lưng đột nhiên mở ra, có người đi vào.
Chân Chân chỉ cho là người bạn học chung trong phòng thí nghiệm, nghiêng đầu nhẹ nhàng chào hỏi, sau đó tiếp tục việc quét dọn vệ sinh của mình.
Trong mắt mọi người, cô vẫn luôn là như vậy.
Nhưng ở trong mắt Yến Ninh, lại có chút ngoài ý muốn, anh ta mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa, tìm đước cái giẻ lau trong góc, mở vòi nước ra, làm thấm nước, rồi lau lên cửa sổ.
Chân Chân nghe thấy tiếng nước ở phía sau, nghi hoặc nhìn lại, người đàn ông bên cửa sổ thực xa lạ, cũng thực ...... Đẹp.
Anh ta có dáng người cao lớn, mặc áo blouse trắng giống như cô, ánh nắng vàng chiếu vào người anh ta qua tấm kính, một tay anh ta chống ở bệ cửa sổ, tay kia thì cẩn thận lau kính.
Các ngón tay trắng nõn, móng tay thì được cắt tỉa gọn gàng lại vừa mượt mà, các khớp xương rõ ràng, anh ta có khả năng thích hợp chơi piano hơn là lau cửa sổ.
Gò má của anh ta thì đón ánh nắng, đáy đồng tử thì sáng ngời, khí chất thì giống như mặt nước ôn nhu nhẹ nhàng, như thể bề mặt của một cái đầm nước trong veo, gợn sóng từng trận.
Chân Chân bước tới: "Anh là?"
......
Lời của tác giả.
Tuyên bố trước, tôi không biết gì về nghiên cứu. Tôi chọn đây là vai nữ chính hoàn toàn vì tôi cảm thấy áo blouse trắng là có loại cảm giác cấm kỵ. Đừng để bị lừa bởi tôi, tôi đối với chuyên ngành này không hiểu biết!