Thế Thân Hoàn Hảo

Chương 87

Trong đêm tối, cô gái trên giường mê man thần trí đảo lộn, thuốc ngấm vào máu đánh gục lý trí của thiếu nữ, cơ thể An Hạ nóng rang như có ngọn lửa thiêu đốt, cô nhìn trần nhà màu trắng, đôi mắt đỏ ngầu trong làn nước trong veo như hạt ngọc.

Anh ta giống một vị thần cưỡi gió, từng đợt vồ dập mang theo khoái hạt cùng đau đớn cho An Hạ. Anh có thể rất nhanh lôi kéo cô đến chín tầng mây kɧoáı ©ảʍ vọng lạc cũng rất nhanh lôi cô xuống địa ngục trần gian, u hoa bị chà sát quá nhiều sưng đỏ, da thịt ma sát đến phù phiếm đỏ tím.

Cô mất đi sức lực chống trả, cơ thể vô lực tiềm thức bị du͙© vọиɠ nhấn chìm ngày càng thêm ham muốn nhưng cơ thể không thể hội tụ thêm nữa. U hoa sưng phù căn bản không thể tiếp nhận thêm ma sát, tường hoa bên trong bị tàn phá đến hư khí, tinh hoa ấm nóng rót đầy tràn mỗi một lần tiến động đều kéo ra lớp chất nhờn nhầy nhụa.

Cô chỉ biết nhìn trần nhà đầy chua xót, đầu óc mông lung mụ mị không phân biệt được trái phải, theo dồn dập của anh ta mà rêи ɾỉ thỏ thẻ. Thời gian trôi qua lâu, cô chỉ cảm giác được luật động ra vào cùng cao trào đánh úp, ga giường sớm bị mồ hôi của hai người làm ướt, không khí thoáng đãng của phòng ngủ đã bị vấy mùi hoan ái nồng đợm y hệt trong phòng tắm. An Hạ không nâng nổi mắt, nhưng cũng không thể thϊếp đi được, mơ hồ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê rêи ɾỉ cùng anh như một con mèo nhỏ.

Đôi lúc cô cảm giác đầu thật nặng, khi cao trào lại vì sản khoái mà từng sợi dây thần kinh đều nhẹ hững. Giống như những kẻ chơi thuốc phiện rơi vào trạng thái hân hoan trong thế giới mơ ảo. Căn phòng nhuộm mùi mồ hôi, không khí dày đặt nóng rực, cô gái dưới thân tham lam hít thở không khí, mê trong cơn say du͙© vọиɠ. .

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Hạ thể đau rát, cảm giác giống như tường thịt phía dưới bị dao cứa rách, cô muốn phản ứng, muốn nói rằng mình không thể tiếp ứng nữa, nhưng miệng khô lưỡi cứng khép mở trong không khí. Ngoài âm rêи ɾỉ nhỏ ra không thể cất ra bất kỳ một từ ngữ nào được, cô chỉ có thể ngớp ngáp hít thở hệt như một con cá mắc cạn.

La Thành Dương nhất cử nhất động kɧoáı ©ảʍ đến thở hì hục, anh cắm sâu vào phung ra dịch thể nóng hổi. Bụng dưới An Hạ bị rót đến đầy tràn, phìn lên một hình bầu nhỏ, u hoa sưng đỏ không thể dụng được nữa, anh lui ra mang gậy th*t to trướng hướng vào nhị huyệt phía sau.

Phân thân của anh sớm bị u hoa làm cho ướt nhầy, nhị huyệt cũng đã thấm đẫm dịch nhờn của hoa tâm phía trước phung ra. Anh lật người cô lại, kéo chiếc mông đào vểnh lên, dùng hai ngón tay cái tách ra hai bên mông đào, nhị hoa xinh đẹp lộ ra. Anh cầm lấy mình hướng vào cái lỗ nhỏ thứ hai chưa được khai phá, Ngô An Hạ vểnh mông theo phân phó của anh, gương mặt vùi vào ga nệm màu trắng.

Đem gậy to tiến vào chỗ thiên bí thầm kín, An Hạ vùi mặt trong ga nệm, cơ thể run rẩy phản ứng lại, há miệng cắn lấy ga giường, cùng động tác tiến vào vị trí lạ kia mếu máo đến mặt mày nhăn nhúm đỏ bừng.

"A..."

Cô nấc ra một tiếng, cái kia đã hoàn toàn đi vào, hạ thân lần đầu bức phá đau nhói nhưng cảm giác đau đớn ấy rất nhanh bị thuốc trong máu đánh lừa thành sung sướиɠ cực lạc. Khiến cho đầu óc mơ màng hiểu nhầm là kɧoáı ©ảʍ mới mẻ, cô vô thức vểnh mông đón nhận, mặt vùi vào trong gối đôi mắt nhắm chặt tận hưởng từng luồng xâm phạm.

Cả căn phòng chỉ còn âm thanh day dưa cả hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, mơn trớn ướt đẫm, vừa nóng vừa nồng, lạch bạch phát ra khiến người ta nghe chỉ biết thẹn. Anh lại xoay lại úp, hết quỳ rạp đến nằm dài, xoay cô như một chiếc đồ chơi thoả mãn du͙© vọиɠ. Ngấu nghiến cô như một món ăn khoái khẩu, đến mức nhị huyệt cũng sưng to, anh cũng không có dừng lại, tiếp tục đặt cô nằm ngữa, phân thân hướng *** ***** tay vươn đến tủ bên cạnh giường cầm lấy một món đồ chơi nhỏ màu hồng.

Một món đồ chơi hình bầu nhỏ giống như một con nhộng màu hồng, anh nhét nó vào bên trong u hoa sưng phồng đang rảnh rỗi. Đồ chơi chui vào bên trong, u hoa đã sưng tê, vừa nhét vào thịt nộn bên trong liền đẩy ngược vật lạ đi ra. Anh dùng ngón tay chặn lại cửa ra vào, ấn vào công tác khởi động, món đồ chơi kia ở bên trong cô bắt đầu rung lên liên hồi.

Ngô An Hạ cũng theo nó mà giật nảy, đầu nhỏ lắc vội, tóc đen dài thấm đẫm mồ hôi như vừa mới gội rối tung, những sợi tóc bết dính lên gương mặt xinh đẹp.

La Thành Dương bắt đầu di chuyển ở nhị huyệt cùng món đồ chơi kia cả hai đánh đổ An Hạ, mê mang kɧoáı ©ảʍ xa lạ, ngực cô thực nặng, nặng đến mức cô không thể thở được. Tầm mắt mong lung, hạ mắt nhìn người đàn ông đội lốt quỷ dữ đang tàn phá cơ thể cô đầy chua xót.

Trái tim đau đớn tím tái giữa những cơn giông bão mà anh lùa đến, con ngươi mê đυ.c mơ màng chỉ có đau khổ, bàn tay nhỏ run rẩy chậm rãi nâng lên chạm vào mu bàn tay của anh đang giữ chặt hông cô.

Níu lấy tay anh, anh cũng rất ôn nhu cầm lấy bàn tay cô đẩy bảo bọc, tay cô nhỏ nhắn, run rẩy nằm trọn trong lòng bàn tay anh. Nắm lấy tay cô tiếp cho cô một chút sức lực, anh nâng lên nụ cười tuấn mạo phi phàm.

Hai người đan tay, say mê quấn lấy nhau.

Đôi mày nhíu chặt, hai hàng mi dài cong vυ't ép chặt vào nhau, ứa ra dòng nước mắt nóng hổi chảy ngược thấm xuống đệm giường. Nước mắt cô nóng, chạy ngược trên làn da như dòng nham thạch làm cho An Hạ không ngừng đớn đau.

Cả cơ thể của cô căng cứng, con nhộng rung hết công suất bên trong u hoa phát ra tiếng nước xì xụp, phía dưới cúc hoa cũng bắt đầu âm thanh lạch bạch ướt nhầy, cả hai huyệt đạo trên dưới bị tấn công dồn dập. Hai tay ngấu nghiến giường, nửa khóc nửa rêи ɾỉ cắn chặt răng, hai vai co rút, hai bàn chân đạp mạnh vào đệm giường nâng lên mông đào hưởng ứng sát nhập của anh.

"Aaa..."

Cô thống khổ mị lên, cao trào hai phía xung đột, thân thể đỏ bừng đẫm mồ hôi sụp xuống như ngọn núi lửa phung trào sau đó sụp đổ toàn bộ. Mông đào hạ xuống giường, An Hạ trơ mắt nhìn trần nhà, hạ thân người kia phung trào vẫn trướng to, anh tiếp tục sát nhập vào huyệt nhị nhạy cảm.

An Hạ chỉ có thể nhìn trên trần nhà trắng xoá, mũi cô nghẹn lại, l*иg ngực bị hàng ngàn bao cát vô hình đè lên, mày thanh xinh đẹp đau khổ nhíu lại, miệng nhỏ khép mở hít vào không khí. Tuy nhiên, cô không thở được, cổ họng cô nghẹn lại, không khí không tài nào lưu thông.

"Ư..."

Phát ra một tiếng, An Hạ thoi thóp nắm chặt ga giường, hai chân đạp trên đệm, ngón chân cũng bấu vào đệm giường. Thân thể nhỏ phát run, gương mặt trắng bệch túa ra mồ hôi lạnh, La Thành Dương ngừng lại hoạt động, nhìn biểu hiện ngớp ngáp không khí của An Hạ. Anh chợt ngừng lại, bàn tay to nhẹ nhàng chạm lên phía trước l*иg ngực cô xoa nhẹ, cơn hen suyễn bắt đầu phát tán làm cho An Hạ dần dần chết ngợp.

Biểu hiện của cô thật sự không ổn, La Thành Dương liền lui ra, giọng nói trầm lặng có phần khẩn trương.

"Em để thuốc ở đâu?"

Ngô An Hạ há miệng ú ớ không cất ra tiếng, đôi mắt ngập nước nóng rực ép chặt chúng chạy xuống, cô xoay đầu nhìn về phía tủ quần áo, bàn tay siết chặt ra giường buông ra, ngón tay trỏ run rẩy nhấc lên chỉ về phía tủ quần áo. Môi cô mấp mấy muốn nói chuyện, cô muốn bảo rằng ở trong hộp đồ nhỏ nhưng không thể nào phát tiếng nói.

La Thành Dương nhìn theo hướng ánh mắt của An Hạ, nhanh chóng bước xuống giường mở ra tủ quần áo. Cô chớp chớp mắt, giọt nước mắt nóng hổi chạy qua xương mũi, thiếu túng không khí thần trí không ổn định nữa, tầm mắt mơ hồ nhìn bóng dáng anh phân ra thành nhiều ảo ảnh.

La Thành Dương lục trong tủ quần áo không có, anh ngồi xuống mở ra hộp đồ nhỏ, lục tung trong lớp đồ nội y mới tìm thấy lọ thuốc của An Hạ. Anh xoay đầu vội bước đến bên giường ngủ, đỡ An Hạ ngồi dậy, tay cầm lọ thuốc đưa lên miệng An Hạ. Cô níu lấy cánh tay anh, thuốc ngấm vào khai mở đường hô hấp, An Hạ liền hít thật sâu một hơi.

Bàn tay nhỏ níu cánh tay anh chậm rãi buông xuống, mi mắt nặng trĩu xụp xuống, tựa vào l*иg ngực anh thϊếp đi. Mềm mại nằm trong vòng tay anh, La Thành Dương ôm lấy cô trong lòng, thở ra một hơi nặng nề, nhìn gương mặt trắng bệch đáng thương, trên má còn dòng nước mắt óng ánh, đưa ngón tay lau đi nước mắt, bàn tay cầm lọ thuốc đặt lên tủ đầu giường.

Thật là... Cô cũng thật giỏi, còn biết giấu thuốc ở chỗ anh không bao giờ động đến, giấu thuốc ở hộp nội y thảo nào anh chẳng nhìn thấy lọ thuốc ấy.

Thở dài một hơi, thiên hạ không hưởng ứng được trò chơi nữa rồi, anh nhẹ ôm cô vào lòng nằm xuống giường nghỉ ngơi.

An Hạ kiệt sức, ngủ trọn cả một ngày hôm sau, ngủ một giấc từ buổi hừng sớm đến thẳng bảy giờ tối. Thức mang người hầu mang lên nguội lạnh còn nguyên, khi cô tỉnh giấc bầu trời đã tối mịt.

An Hạ tỉnh dậy, cơ thể nơi nào cũng đau nhói, cô nằm liệt trên giường lớn. Đến mức một cái trở mình cũng đau, cô nằm bất động nhìn trần nhà, nước mắt hội tụ tràn đầy khoé mắt chảy ngược. An Hạ che lại hốc mắt nóng, cô lật đật ngồi dậy vươn tay đến chiếc tủ nhỏ cạnh giường cầm lấy điện thoại.

Hôm đó đến nay cô ấp ủ rằng chỉ cần gặp được anh, cô sẽ giải thích thật rõ ràng, nhưng anh bây giờ hoàn toàn không cho cô cơ hội để giải thích nữa. Anh hoàn toàn không nghe cô nói, cô phải tìm cách khác, phải tìm sự giúp đỡ khác.

Nếu không, cứ mặc tình trạng như thế này sẽ không ổn, càng không có kết quả tốt nào cả. Mở ra điện thoại, những người hiện lên trong tâm trí có thể giúp đỡ cho cô chỉ có Chu Tinh Tuệ. Cô ấn vào số điện thoại của cô bạn gọi đi, điện thoại đổ một hồi chuông sau đó tự động ngắt máy, đầu dây bên kia không phản hồi. An Hạ gọi lại một lần nữa, nuốt nuốt nước bọt mới nhận thức cổ họng rất khô, quay đầu nhìn cốc nước bên tủ, vươn tay uống một ngụm.

Đầu dây không bắt máy lần nữa tắt đi, An Hạ gọi thêm một lần. Trước đến giờ gọi điện Chu Tinh Tuệ luôn bắt máy rất nhanh, Chu Tinh Tuệ là kiểu người rất bảo toàn điện thoại, rất hiếm khi cô ấy không nghe máy, hay là có chuyện gì nên cô ấy không nghe điện thoại được.

Cuộc gọi thứ ba đi qua nửa hồi chuông, An Hạ chờ đợi giây một, cuối cùng đầu dây cũng bắt máy, điện thoại phát ra âm báo hiệu cuộc gọi đã được kết nối nhưng phía Chu Tinh Tuệ không nói gì cả.

Không có giọng nói đáp hồi, An Hạ lên tiếng trước "Alo... Tinh Tuệ cậu nghe máy rồi phải không?"

Đầu dây vẫn duy trì im lặng, An Hạ hỏi nhanh "Cậu đang bận không tiện nói chuyện sao? Thật ra chuyện của mình bị phát hiện rồi... Cậu có thể đến đây giúp mình được không?"

Bên kia vẫn rất im lặng, An Hạ chậm rãi hỏi nhẹ.

"Tinh Tuệ?"

"Cậu vẫn đang nghe đúng không?"

Bên phía bên kia điện thoại, có tiếng thở nhẹ của Chu Tinh Tuệ, sau đó là một giọng nói rất tuyệt tình.

"Cậu còn muốn lợi dụng tôi làm thêm chuyện gì nữa?"

An Hạ giật mình, vội hỏi "Lợi dụng cậu? Mình không có lợi dụng cậu, mình chỉ muốn cậu đến La gia một chuyến giúp..."

"Không" Chu Tinh Tuệ cắt ngang lời nói của An Hạ, cảm giác khó chịu trong lòng vì bị An Hạ xoay như một chiếc chong chóng, không thể ngờ được bản thân cô cũng bị An Hạ lừa gạt "Đừng nhờ vả gì tôi cả, cậu lợi dụng tôi đủ rồi."

"Cậu hiểu lầm gì rồi phải không?" An Hạ nói nhanh "Mình chưa từng lợi dụng cậu chuyện gì cả."

Tút tút tút.

Đáp lại An Hạ chỉ có những tiếng chuông lạnh lùng, An Hạ thả xuống điện thoại bấm vào dãy số đó gọi lại thêm một lần nữa. Đáp lại cô là giọng nói từ hệ thống lạnh lùng báo số thuê bao, An Hạ thất thần nhìn chiếc điện thoại trên tay.

Chu Tinh Tuệ không đồng ý giúp cô, còn ai có thể... Ngay lúc này, người còn xót lại duy nhất là dì Diệp. Dì Diệp có thể giúp cho cô, nhưng nếu cô kéo dì Diệp vào chuyện này, dì Diệp chẳng qua là mẹ đỡ đầu ở Ngô gia hai mươi mấy năm qua nên có một chút địa vị ở Ngô gia, còn La gia này, dì cũng chỉ là một người không danh phận không quyền lực, chuyện này kéo thêm dì vào chỉ có gây khó khăn thêm cho dì.

An Hạ không thể làm như vậy được.

Nhưng ngoài Chu Tinh Tuệ, ngoài dì Diệp ra, An Hạ thật sự không còn cách nào khác. Ngô An Hạ đau khổ nâng đỡ thái dương đau nhức, nước mắt cô cứ tuông trào ra, cô muốn tìm cách lại chẳng thể nghĩ ra biện pháp nào, cánh mũi cay nghẹn, cô thút thích sụt sịt khóc nhỏ.

Tay ấn vào số dì Diệp gọi, đầu dây vừa reo chuông giọng nói êm dịu của dì đã phát lên đầy khẩn trương.

"An Hạ con, con sao rồi? Dì đợi con gọi cho dì mãi, bên đấy vẫn không sao chứ? Nhà họ có làm gì khó cho con không?"

Sự dịu dàng yêu thương của dì đối với cô luôn như thế, dì đối với cô như một người mẹ hiền, người mà cô có thể chắc chắn nói rằng, ở trên đời này đứng sau mẹ, không phải cha mà là dì Diệp yêu thương cô nhất. Giọng của dì xoa dịu nỗi đau của An Hạ, đồng thời khiến cô bấc giác xấu hổ vì đã lừa gạt dì.

"Dì..." Giọng cô nghẹn, nghẹn ngào cúi đầu nức nở.

À không, món quà qua sinh thần năm nay của dì, cô đã bộc lộ mong muốn nhận dì làm mẹ. Ngô An Hạ khổ sở cất tiếng nhỏ, bàn tay chắn lên che đi những giọt nước mắt, mái tóc dài rối xoã bung che đi hầu hết gương mặt cô.

"Mẹ ơi... Giúp con với..."

Cô cất tiếng khóc nức nở, dì Diệp bị doạ cho hoảng, mặt mày khẩn trương trắng bệch "Con làm sao rồi? Bên đó làm gì con, con muốn mẹ giúp con như thế nào con nói đi."

"A... Huhu... Bà nội muốn... Đuổi con đi, con muốn giải thích với anh ấy nhưng mà... Nhưng... Anh ấy đáng sợ quá... Mẹ ơi... Giúp con với..."

Dì Diệp rối rít "Làm thế nào? Hay mẹ sang chỗ đó đón con về, có được không?"

"Ưʍ... Mẹ đón con về đi..." An Hạ như đứa trẻ khóc lóc, cánh cửa ngay lúc này mở ra, La Thành Dương đi vào.

Đập vào mắt anh là cô đang ngồi trên giường nức nở khóc lóc, tay cầm điện thoại, La Thành Dương liền đi đến, An Hạ mặt mày cứng ngắt. La Thành Dương bước lên giường cướp lấy điện thoại của cô.

An Hạ hoảng sợ giơ hai tay muốn giành lại điện thoại, nước mắt trên mi như suối tuông trào "Anh trả cho em."

La Thành Dương cướp lấy điện thoại, bước xuống giường nhìn vào điện thoại, dòng chữ "Mẹ Diệp" cho anh biết người gọi, bên trong điện thoại còn phát ra âm thanh hốt hoảng của dì.

"An Hạ, có chuyện gì?"

"Con sao vậy?"

La Thành Dương trực tiếp ngắt điện thoại, anh nhìn cô bằng đôi mắt lạnh băng.

"Huhu... Trả cho em..." Cô yếu ớt nhìn anh, thân thể nhỏ mềm yếu chẳng khác gì một cành liễu, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể quật ngã.

Vừa rồi khi đi vào La Thành Dương nghe thấy giọng cô nói rằng hãy đưa cô về đi, ra là cô đang cầu cứu dì Diệp. Anh nhếch lên cánh môi tuất duật, khẳng định lại.

"Em đừng hòng rời khỏi đây, em chỉ có thể ở chỗ này."

An Hạ lắc đầu nhanh, nước mắt cô giàng dụa đáng thương, chỉ là anh một chút động lòng cũng không có.

La Thành Dương bước đến, nắm lấy gương mặt cô nâng lên nhìn anh, dùng sức nắm lấy xương hàm siết chặt, nhìn chằm chằm cô bằng con ngươi đen dữ tợn, lạnh giọng cảnh cáo.

"Cả đời này em chỉ có thể ở chỗ của tôi, có là ai cũng không đưa em ra khỏi tôi được!"

"A..." Xương hàm cô đau tê, gương mặt tái đi, chua xót nhìn anh "Anh đừng như vậy... Trước đây anh không có như vậy..."

Tay nhỏ nắm lấy bàn tay đang siết gương mặt cô, níu lấy anh một cách đau khổ "Anh sao lại đối với em như vậy? Chẳng phải..."

Lời đến miệng bị cứng lại, An Hạ nuốt xuống một ngụm, chua chát phung ra những lời từ tận đáy tâm.

"Chẳng phải... Anh nói là anh thích em sao?"

Anh nói là anh thích cô, anh cưng chiều cô, cô bị đau một chút anh sẽ đau lòng, thế vì sao bây giờ chính anh lại làm cô đau như vậy?

La Thành Dương nhếch môi, lạnh lùng như băng hà nghìn năm, tuyệt tình lạnh lẽo ánh mắt chỉ chứa sự tuyệt vọng.

"Em không xứng đáng nữa!"

Buông ra gương mặt nhỏ, anh cầm lấy điện thoại của An Hạ quay đầu rời khỏi.

Không xứng đáng nữa?

Cô ngây ra như một bức tượng đồng, cô không xứng đáng để anh yêu thích nữa?

Cửa đóng chặt lại phát ra một tiếng như trời đánh, An Hạ bất giác nhảy xuống giường, cô muốn đuổi theo. Vừa đặt chân xuống đất, cô khụy xuống ngã trên sàn nhà lạnh, nước mắt tí tách rơi trên mặt sàn óng ánh.

Thật đáng đời cô, bây giờ đến đi cũng không được, đứng cũng không xong.

Anh đi rồi, anh mang cả điện thoại đều đi rồi.

An Hạ bị nhốt lại căn phòng ấy, cô ôm lấy gương mặt, nức nở khóc lớn.

Có phải hay không việc cô làm ngay từ đầy đã là một sai lầm?

Còn tiếp...

(P/s Tôi đã bảo nhân vật tôi xây dựng ban đầu theo chiều hướng yếu đuối, nhu nhược, không có chí cầu tiến, trải qua nhiều chuyện cô ấy mới có thể vực dậy mạnh mẽ được. Các bạn không thích đọc nữ chính như này thì có thể tìm truyện tag nữ cường bá đạo để mà đọc. Đừng buông lời cay đắng lên nhân vật của tôi, xin cảm ơn.

An Hạ nhà tôi mạnh mẽ lắm đấy chứ, từ người không có chí hướng cầu tiến có thể giả mạo làm chị gái đã giỏi rồi, gặp ông chồng tính thú thế này mức chịu đựng chị nhà đã thượng thừa rồi. Các cô nào bảo chị nhà tôi nhu nhược? Tôi spoil cho các cô biết, chị Hạ có thể bày mưu tính kế ôm cái bầu bỏ trốn, như vậy có thể tính là nhu nhược sao?)

Truyện tag ngược, chắc chắn phải có ngược, có khổ đau mới có trưởng thành, có mất mát đau thương mới biết giữ lấy, cho nên các cậu cũng hãy cố gắng nhé, yêu thương rất nhiều *Hôn gió*)

_ThanhDii

linh lung

di nói đúng an hạ từ bé đã hồn nhiên lại k tranh giành với ai, cũng k có tâm cơ như ngô bối nghi, nên gặp chuyện từ từ mới có thể mạnh mẽ lên được, đâu phải ai ngay từ đầu đã là nữ cường



1

16/04

1

Hứa Thị Bích Việt

Đợi chap An Hạ rời đi