Dâm Oa (NP)

Chương 37: Vợ ở trong phòng, lén lút ra phòng khách tìm nhân tình

Lần đầu tiên Tư Tuệ nếm trải cảm giác kiềm chế cơn nghiện tìиɧ ɖu͙© đáng sợ của mình, cô né tránh côn ŧᏂịŧ lớn làm tiểu huyệt của cô chảy nước, trông khá ngoan ngoãn: “Chú, tôi muốn về nhà với chú.”

“Được.”

Nửa tháng sau.

Đường Tín muốn Chu Diệc Châu đầu tư vào nhóm nghiên cứu, nhưng họ vẫn chưa nghiên cứu ra loại thuốc chữa trị có hiệu quả và dùng được trên cơ thể người.

Nhưng có không ít loại thuốc cứu cấp giúp hóa giải cơn nghiện tìиɧ ɖu͙©.

Đường Tín đi thẳng về nhà.

Là thuốc vẫn có ba phần độc, bây giờ côn ŧᏂịŧ của hắn không chạm vào cô, nên sẽ phải cho cô uống thuốc. Vì vậy, trong hộp thuốc ở nhà có đầy đủ loại thuốc chữa cháy tức thời.

Trong nửa tháng này, cô vô cùng ngoan ngoãn, thỉnh thoảng còn quấn quýt lấy hắn muốn ngồi xe buýt do hắn mở, phần lớn thời gian đều ở nhà trồng hoa trồng cỏ, chờ hắn quay về.

Chỉ cần cơn nghiện tìиɧ ɖu͙© của cô phát tác, cô có thể quyến rũ hắn bất cứ lúc nào, hắn cũng động dục mọi nơi mọi lúc, thao đến khi cô khóc lóc van xin chú nhẹ chút mới thôi.

Tô Niệm Hi tìm đến, hắn không biết là do Chu Diệc Châu, nhà họ Tô hay là người nào đó muốn tìm mình.

Đường Tín rất phiền muộn, nhưng Tô Niệm Hi là vợ hợp pháp trên giấy tờ của hắn.

Đường Tín đổi giày trước cửa, không hiểu sao Tư Tuệ nhảy ra đưa nhẫn cưới cho hắn, sau đó đeo nó lên ngón áp út giúp hắn: “Chú, dù sao chú cũng đừng quên đeo nhẫn cưới, nếu không cô ấy sẽ đau lòng.”

Nghe thấy tiếng cười như chuông bạc của Tư Tuệ, hắn vẫn cảm thấy cô bé dâʍ đãиɠ này đang giấu chiêu trò to lớn nào đó.

Tư Tuệ chẳng để ý đến hắn, cô xoay người chạy đến Tô Niệm Hi đang ngồi trên sô pha: “Cô à, cháu thật sự là cháu gái bà con xa của chú, cha mẹ của cháu đều qua đời vì tai nạn xe, chú thấy cháu đáng thương nên mới thu lưu cháu cho đến khi vết thương tốt lên, mấy hôm nay, cháu vẫn cố gắng tìm việc làm.”

Tư Tuế thích ân ái với Đường Tín ở trên sô pha, lần nào hắn cũng gần như làm sập ghế, cảm giác loạng choạng sắp ngã ấy khiến cô ảo tưởng rằng mình đang làʍ t̠ìиɦ bên cạnh vách núi, vừa bí ẩn lại vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lại kính sợ đối với tìиɧ ɖu͙©.

Trên sô pha được phủ tấm thảm mỏng và gối là vì để cô quyến rũ Đường Tín. Nhưng cô lại nói với Tô Niệm Hi rằng mình chỉ ngủ trên sô pha, không dám tiến tới phòng ngủ chính dù chỉ một chút, không những Tô Niệm Hi tin cô mà còn thương xót cho cô.

“Tiểu Tuệ, cháu không đi học sao?” Tô Niệm Hi bảo cô ngồi xuống rồi sờ đầu cô.

Tư Tuệ ngoan ngoãn thay đổi xưng hô sau khi thấy Tô Niệm Hi đã chấp nhận mình: “Thưa thím, mọi người đều nói cứu người không cứu nghèo, cháu chỉ có hai bàn tay trắng, chưa kiếm ra tiền, đừng nói tới việc đi học, cuộc sống thường ngày đã rất khó khăn. Cháu không có lòng tin với bản thân, chú thím giúp đỡ cháu thế này, cháu sợ mình sẽ không đền đáp nổi.”

Nửa tháng qua đi, cô phát hiện Đường Tín hoặc có mục đích hoặc thích sự đơn thuần, nếu không dựa vào gia cảnh của hắn, không đến nỗi mỗi ngày đều cực khổ lái xe buýt như vậy.

Thuốc mà hắn cho cô uống, bật lửa mà hắn dùng, chiếc nhẫn của hắn…muốn phát hiện Đường Tín có tiền cũng không khó lắm.

Cô vẫn quen trả thù mọi người giống như trả thù Tư Mặc, có lẽ đối mặt với Đường Tín thật lòng đối xử tử tế với mình, cô ngoan ngoãn đợi ở nhà, cho hắn hưởng thụ niềm vui sướиɠ cực hạn.

Có lẽ không thể dậy nổi, nhưng cô nghĩ lỡ đâu cuộc sống thế này có thể kéo dài vài chục năm.

Sau đó, Tô Niệm Hi xuất hiện, Tô Niệm Hi da trắng mặt đẹp, khí chất dịu dàng lại cao quý, vừa thấy đã biết chính là thiên kim tiểu thư không chịu khổ từ nhỏ. Quan trọng nhất là, cô ta là vợ hợp pháp của Đường Tín.

Tô Niệm Hi biết tính tình của Đường Tín bèn lái sang chủ đề khác.

Đêm đến, Tư Tuệ nằm một mình ở trên sô pha, nghĩ về tương lai.

Trong phòng ngủ truyền ra tiếng rêи ɾỉ kìm nén của Tô Niệm Hi, cô vẫn bình tĩnh hòa nhã.

Lúc cô buồn ngủ, cơ thể cao lớn đã xâm chiếm địa bàn của cô, côn ŧᏂịŧ vừa cứng vừa nóng dựng thẳng ở mông cô.

“Chú, chú không sợ thím phát hiện sao?”