Xâm Lược Anh Lính

Chương 2

Theo sau Khuông Minh, Trương Binh bước vào một hộp đêm cao cấp, đi qua sảnh lớn KTV trưng bày dàn loa, Khuông Minh đưa Trương Binh vào phòng trong cùng.

Như lời Khuông Minh nói, ở đây có một cái giường lớn, sạch sẽ gọn gàng, khăn trải giường cũng mới tinh.

Trương Binh nhìn bóng lưng của Khuông Minh, vừa nãy trên đường đi vào đây, anh cũng cảm thấy cơ thể không ổn, trong phòng không có ai, cũng không bật máy sưởi nhưng anh cảm thấy rất nóng, hơi thở dần trở nên nặng nề.

Khuông Minh quay trở lại phòng, cầm ly nước úp ngược đổ đi rồi rót đầy một ly mới, đưa cho Trương Binh, cười nói: "Có khát không?"

Quả thật khóe miệng Trương Binh đang rất khô khốc, mặt đỏ bừng, ngay khi cầm ly nước thì chạm phải tay của Khuông Minh, đôi tay đó rất lạnh, chạm vào rất thoải mái, cảm giác rất thú vị. Có điều Trương Binh vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí, anh biết người trước mặt mình là một người đàn ông nên côn ŧᏂịŧ của anh vẫn đang nằm im bất động, anh uống nước xong, chờ đến khi dòng nước ấm chảy xuống cổ họng, Trương Binh mới nói: “Cảm ơn anh, tôi ở đây một lúc là được rồi.”

Khuông Minh nhận lấy cái cốc rồi nhếch mép cười, tiếng cười nghe rất hay, Trương Binh không khỏi quay đầu lại nhìn, bàn tay của Khuông Minh đã chui vào quần áo của anh. Trái ngược với bộ âu phục có ba lớp bên trong và ba lớp bên ngoài của Khuông Minh thì Trương Binh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi bụi bặm cộc tay với áo phông mỏng.

Bàn tay của Khuông Minh dễ dàng luồn vào trong, nhào nặn bắp thịt rắn chắc của Trương Binh, khóe miệng nở nụ cười nhưng ánh mắt lại không có gì tốt: "Người anh nóng như vậy, có phải là do tác dụng của thuốc không?"

Khi ở trong quân đội, Trương Binh cũng đã từng chứng kiến

đồng đội của mình khỏa thân, nếu so về độ mặt dày thì Trương Binh cũng không thua Khuông Minh, Trương Binh được huấn luyện trong quân đội rất lâu nên đã sớm học được kỹ năng không thay đổi sắc mặt. Tuy rằng Khuông Minh luôn châm dầu vào lửa nhưng anh vẫn có thể chịu đựng được. Anh ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người Khuông Minh, anh không thích nhưng cũng không ghét lắm, chỉ là côn ŧᏂịŧ của anh vẫn không có chút phản ứng nào.

Ở trên giường sờ lên cơ thể kia cảm nhận được toàn là xương cốt, đường gân trên người Trương Binh thật sự làm cho Khuông Minh cảm thấy rất kích động, không ngừng động tay động chân, cười nói: "Tôi tên là Khuông Minh, anh tên gì?"

“Trương Binh.”

“Là Binh trong binh lính à?”

“Ừ.”

Trong khi trò chuyện với Trương Binh, Khuông Minh di chuyển tay xuống, qua lớp vải mỏng hắn chạm vào cặp mông vểnh lên của Trương Binh, tính đàn hồi rất tốt.

Đối với Trương Binh, việc để một người đàn ông sờ vào cơ bụng của mình là điều vẫn có thể chấp nhận được, nhưng nếu đối phương đặt tay lên mông anh thì lại khác, Trương Binh tự hỏi liệu những người thích chơi với đàn ông có phải luôn coi 0 là phụ nữ không, đàn ông luôn thích cái mông to của phụ nữ. Trương Binh đã được huấn luyện trong quân đội trong một thời gian dài, cộng với việc anh là người mang chủ nghĩa gia trưởng*, Trương Binh không thích Khuông Minh coi mình là phụ nữ, vì vậy anh lập tức nắm lấy tay Khuông Minh, cản người đàn ông lại, không cho hắn cởi thắt lưng mình, nói: "Tôi không có hứng thú với đàn ông."

Khuông Minh dùng tay kia xoa đũng quần của Trương Binh qua lớp vải, nói: "Anh cứng rồi này."

"Đó là do thuốc!"

Bàn tay của Khuông Minh bị Trương Binh nắm lấy, làn da anh nóng bừng, Khuông Minh đối mặt với du͙© vọиɠ bị đè nén trong mắt Trương Minh, hé môi nói: "Bây giờ anh đang bị chuốc thuốc mà tôi cũng không muốn giậu đổ bìm leo, nếu anh kháng cự quá quyết liệt thì trò chơi này sẽ rất thô bạo đấy, nhưng tôi nghĩ anh là quân nhân hẳn là sẽ từ từ quen với tôi thôi. Tôi nóng lòng muốn thấy tuyến tiền liệt của anh, thấy anh đạt cực khoái. "

Trương Binh nghe vậy liền nhìn Khuông Minh, khi hai người đàn ông gặp nhau trong tình huống này, họ chủ yếu muốn chinh phục lẫn nhau, nhưng bây giờ Trương Binh không có hứng thú lắm, anh đến quán bar làm việc là để kiếm tiền sinh hoạt, nhưng từ nhỏ anh đã quen sống trong quân đội, khó bắt nhịp với cuộc sống của con người trong xã hội ngày nay. Anh có nhu cầu tìиɧ ɖu͙©, nhưng số lần không nhiều, nếp sống kỷ luật trong quân đội đã rèn dũa anh, vì vậy anh không biết kỹ thuật làm chuyện này cùng cách đạt cực khoái bằng tuyến tiền liệt, cũng không biết lêи đỉиɦ bằng côn ŧᏂịŧ, bị Khuông Minh xoa nhẹ liền nổi lên phản ứng nguyên thủy.

Lúc này Trương Binh đang rất bối rối, anh rời khỏi quân đội rồi nên giờ không biết mình sẽ đi về đâu, anh nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt Khuông Minh, anh thậm chí còn không biết Khuông Minh đang phấn khích vì cái gì. Hơn mười tuổi Trương Binh đã vào quân đội, ở trong đó hơn mười năm, không giao tiếp với xã hội phồn hoa bên ngoài. Bây giờ bị buộc phải giải ngũ, anh muốn tìm hiểu môi trường xung quanh mình.

Trước mặt Khuông Minh, những hãng quần áo toàn là những tên tuổi lớn, Trương Binh tuy không biết hàng hiệu xa xỉ, nhưng chỉ cần nhìn chất liệu vải, mức độ phục tùng của những người kia và khí chất của Khuông Minh, anh biết Khuông Minh là người thuộc giới thượng lưu hơn nữa Khuông Minh cũng không tệ, trong lòng Trương Binh bắt đầu dao động, anh cân đo đong đếm ưu khuyết điểm, Trương Binh do dự một lúc, anh là đàn ông, không chịu được thiệt thòi.

Dưới tác dụng của thuốc đối với cơ thể, Trương Binh cảm thấy mình cần được giải tỏa và xuất ra, anh gật đầu, tay đang nắm chặt tay Khuông Minh buông lỏng, chậm rãi nói: "Cái này có gây hại cho cơ thể của tôi không?"

"Nó vô hại." Khuông Minh nói: "Tôi sẽ không cho anh dùng thuốc gì bậy bạ đâu, tôi là người biết điểm dừng, anh chỉ cần coi đây chỉ là quan hệ tìиɧ ɖu͙©. Tôi sẽ làm cho anh cảm thấy thoải mái."

Trương Binh một hơi thật sâu: "Vậy tôi cần phải làm gì?"

"Trước tiên cởϊ qυầи áo, sau đó nằm trên giường."

Khi Trương Binh xác nhận rằng Khuông Minh vô hại, trái tim của anh đã sẵn sàng để chấp nhận Khuông Minh, vì vậy anh không chút do dự nào liền cởi bỏ quần áo của mình.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi chui đầu, anh cởi từ dưới lên rồi ném xuống đất. Sau đó, với phần trên cơ thể lộ ra, anh bắt đầu cởi thắt lưng da.

Chiếc quần tây được đặt sang một bên, Trương Binh nói: "Có cần cởϊ qυầи lót không?"

“Cởi.”

Trương Băng không chút do dự liền cởi, theo thói quen của một người lính, theo bản năng anh liền tuân theo mệnh lệnh.

Cúi xuống cởϊ qυầи lót, côn ŧᏂịŧ của Trương Binh lộ ra, vừa bị Khuông Minh trêu chọc nên nó cứng lên, liền chĩa vào người trước mặt một góc bốn mươi lăm độ.

Khi đối mặt với kẻ thù, Trương Binh cũng không hề căng thẳng, lúc này khó nén được nhịp tim, hiện tại anh chỉ có thể tin tưởng Khuông Minh, theo lời Khuông Minh nói. Anh nửa nằm trên giường, nửa thân trên duỗi thẳng, hai chân mở rộng hình chữ M, côn ŧᏂịŧ không bị che khuất, nửa nằm im trên thảm, cặp tinh hoàn trĩu nặng.

Khuông Minh cúi người xuống, vươn tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ của Trương Binh kéo lên, cảm giác côn ŧᏂịŧ không nhỏ đang run lên trong tay hắn, hơi dùng sức, có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển bị kìm nén của Trương Binh càng thêm mãnh liệt, Khuông Minh rất ít khi giúp bạn tình của mình làm những việc này, bình thường chỉ luôn là người khác làm cho hắn. Hắn sẵn sàng chơi với Trương Bình vì hắn cảm thấy khá hứng thú với chàng trai này.

Quá trình thủ da^ʍ vừa nhàm chán vừa vô vị, Khuông Minh không mặn không nhạt nói: “Năm nay anh bao nhiêu tuổi?”

Với giọng điệu thản nhiên đó, cứ như thể hai người đang ngồi trò chuyện vậy.

"28."

"Đàn ông ba mốt nhánh hoa." Khuông Minh nói: "Trông anh còn khá trẻ."

Cuộc sống quân nhân không thức khuya, ngủ sớm dậy sớm, cho nên làn da Trương Binh rất đẹp, dung mạo hiếm thấy chẳng trách lại bị người ta chuốc thuốc.

Côn ŧᏂịŧ Trương Binh đã đỏ bừng lên, tâm trí dần dần buông lỏng kháng cự, đầu óc choáng váng, cảm giác phóng đại duy nhất chính là bàn tay lạnh lẽo của Khuông Minh, hết lần này đến lần khác chơi đùa côn ŧᏂịŧ của anh, bụng dưới tích tụ kɧoáı ©ảʍ nguyên thủy khiến mắt anh đỏ ngầu.

"Hư… A…" L*иg ngực Trương Binh phồng lên hạ xuống, tai anh ửng đỏ, anh vô thức nắm chặt tay, động tác tay của Khuông Minh càng ngày càng có lực, qυყ đầυ mỏng manh và nhạy cảm bị móng tay của hắn cọ xát một hồi lâu vừa đau vừa nóng.

“Côn ŧᏂịŧ của anh thật đẹp.” Dường như Khuông Minh nghe thấy chuyển động của tay mình, lòng bàn tay bao lấy qυყ đầυ của Trương Binh, nói: “Anh không thường xuyên lột nó đúng không?”

Trương Binh mím môi không nói gì, nếu không phải anh đang cố kìm nén những đợt kɧoáı ©ảʍ đang dâng lên thì lòng bàn tay của Khuông Minh đã trở nên nhớp nháp từ lâu rồi. Dù sao thì anh cũng không biết đó là dịch tuyến tiền liệt hay là thứ gì, bên trong hộp mùi tanh ngày càng nồng nặc.

Tuy rằng Khuông Minh chẳng mấy khi làm cho người khác như thế này, nhưng mà kỹ thuật này so với việc Trương Binh tự thủ da^ʍ chắc chắn tốt hơn nhiều, huống chi lúc Khuông Minh làm cho anh không hề nhẹ tay. Lúc đầu Khuông Minh còn nhẹ nhàng vuốt côn ŧᏂịŧ của Trương Binh nhưng càng lâu lực tay của hắn càng lớn, thậm chí có thể nói là thô bạo, khiến cho côn ŧᏂịŧ của Trương Binh đỏ bừng, còn không quên đυ.ng chạm tinh hoàn Trương Binh, khiến cặp tinh hoàn hơi co lại.

Đến khi qυყ đầυ Trương Binh mở ra, bắn ra đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đầu tiên. Không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính lên quần áo Khuông Minh, Khuông Minh cũng không để ý, hắn dùng tay đón được không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Trương Binh.

Lúc nãy cơ thể Trương Binh còn nóng lên do tác dụng của thuốc, sau một lần bắn ra, nhiệt độ cơ thể cũng dần dần hạ xuống, ngửa đầu thở hổn hển, hầu kết chuyển động lên xuống, ánh đèn chiếu thẳng vào mắt khiến Trương Binh cảm thấy hơi choáng, cả người anh trần trụi, trên da lấm tấm mồ hôi, cánh tay có chút vô lực.

“Không hổ là từng tham gia quân ngũ, bắn nhiều thật đấy.” Khuông Minh lắc lắc tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tay mình, trong mắt toàn là ý cười.

Trương Binh nhìn đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình trên tay Khuông Minh, khuôn mặt liền đỏ lên, không phải do ngại, mà là tự nhiên có phản ứng sinh lý, anh bị mốt tiếng động kéo trở lại hiện thực, ngực vẫn phập phồng như cũ, trầm giọng nói: “Cảm giác không tồi.”

“Làm từ phía sau còn sướиɠ nữa.” Khuông Minh nói, tay liền sờ xuống dưới thân dưới Trương Binh, trên tay hắn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙, khiến đám lông bên dưới ướt nhẹp, ngón tay hắn sắp khai thác hoa huyệt bên dưới côn ŧᏂịŧ.

Trương Binh đột nhiên giật mình một cái, một luồng điện từ xương chạy dọc sống lưng khiến anh tê dại, anh khó có thể tiếp nhận chuyện này nhanh được, theo bản năng mông dịch ra sau một chút.

Khuông Minh nhướng mày, trong mắt hắn tràn ngập vẻ không vui, nhưng chỉ là một cái chớp mắt, hắn duỗi tay nắm lấy cổ chân Trương Binh, nâng lên, mông Trương Binh lộ ra trong không khí, một tay khác của Khuông Minh lấy một cái gối lót dưới người anh, giong nói đầy từ tính vang lên: “Đừng sợ, tôi sẽ nhẹ nhàng, nhưng nếu anh dám phản kháng thì tôi sẽ không nhẹ tay nữa.”

Trương Binh theo bản năng nuốt nước miếng. Khuông Minh cho anh cảm giác giống như ngày đầu tiên anh vào quân đội. Sĩ quan trưởng đứng trước mặt bọn họ lập quan uy, thông thường đều là vừa đấm vừa xoa, cho đến khi họ phục tùng mới thôi, tuy rằng phương pháp này khá là kịch bản nhưng là phương pháp có hiệu quả nhất. Lần này Trương Binh không dám phản kháng nữa, anh không nói gì.

Khuông Minh mở miệng, tựa như đang ra lệnh: “Mông dịch về phía tôi một chút.”

Trương Binh làm theo, nâng eo dịch trở về, lần này dù đυ.ng phải tay Khuông Minh, anh cũng không lui về phía sau.

Khuông Minh rất hài lòng, đúng là người từng từ trong quân đội ra, rất ngoan.

Hắn nhìn cơ thể trần trụi của Trương Binh, tuy gầy nhưng eo rất rắn chắc, dựa đầu trên gối trắng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn đang rỉ ra, bàn tay hắn di chuyển từ cái bụng nhỏ của Trương Binh dần dần xuống cúc huyệt, xoa xoa mông Trương Binh, co dãn mười phần, trên người hắn vẫn mặc quần áo đầy đủ, điều này đánh sâu vào trong thị lực của Trương Binh, cho nên Trương Binh rất nghe lời.

Ngón tay thon dài của Khuông Minh chen vào cúc huyệt, Trương Binh chỉ cảm thấy kỳ quái, cái chỗ kia cũng không phải là khó chịu, chỉ là anh cảm thấy hơi căng thẳng, tim anh đập thình thịch trong l*иg ngực. Trong đầu nảy lên ý nghĩ nếu anh là phụ nữ, bị người ta chơi như vậy thì sẽ có cảm giác gì.

Cố tình nhịn kɧoáı ©ảʍ, làm gân xanh trên trán anh nổi lên ngày một nhiều, yết hầu anh phát ra từng trận thở dốc như dã thú, cực kỳ giống một con mèo đực đang động dục.

Lúc này, ngón tay Khuông Minh đã cắm vào được ba đốt, ở bên trong khai thiên lập địa, không ngừng khuấy đảo, hắn nhìn mông Trương Binh mông bị đùa giỡn đến mức đỏ lên và sưng to, cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ khi làm người thống trị.

“A a a a...” Trương Binh có cố thế nào cũng không nhịn được nữa, anh để mặc cho giọng mình bật ra, nửa người dưới rộng mở, bị người ta dùng ngón tay khiến cho sướиɠ lên, thọc vào rút ra, khiến nơi đó trở nên ẩm ướt hơn nhiều, nhu cầu sinh lý biếи ŧɦái bắt đầu xâm chiếm não anh, dưới tình huống hoa huyệt bị đùa giỡn, dươиɠ ѵậŧ đằng trước dươиɠ ѵậŧ lại cứng trở lại.

(*) (包厢) Phòng bao/ghế lô: Trong một nhà hát, một hộp, loge hoặc hộp opera là một khu vực chỗ ngồi nhỏ, tách biệt trong khán phòng hoặc khán giả cho một số người giới hạn để xem riêng buổi biểu diễn hoặc sự kiện.

(*) (大男主义) Chủ nghĩa gia trưởng: Chủ nghĩa gia trưởng, chính là 1 cách gọi mà xã hội phong kiến lưu lại. Đàn ông là người có quyền uy tuyệt đối trong gia đình, tất cả mọi việc đều xoay quanh chuẩn mực hành vi “nam tôn nữ ti”mà thực hiện. Trong tâm niệm của chủ nghĩa gia trưởng không tồn tại chữ “nữ quyền”.