“Đáng sợ như vậy sao?” Đường Ninh bị dọa kinh hãi! Cô đứng dậy, nghĩ lại dáng vẻ của Angus sáng nay.
Mắt anh ta đầy tia máu, khuôn mặt nhợt nhạt, cô còn đá một cú vào chỗ hiểm của anh ta.
Mẹ ơi!
Liệu anh ta có bị cô làm cho tuyệt tự không?
Không được, không được, với tư cách là một thầy thuốc, cô phải giúp Angus kiểm tra một chút. Tuyệt đối không thể để bản thân gây ra việc khiến tộc trưởng của một bộ tộc bị tuyệt tự, nếu không tội lỗi của cô lớn lắm.
An Thụy gật đầu: “Em nói thật hết ó, nếu chị không tin, có thể đợi tộc trưởng về rồi hỏi trực tiếp...”
Trong khi nói, mắt An Thụy vẫn dán chặt vào miếng thịt nướng.
Nhìn cái dáng vẻ nhỏ bé chảy nước dãi trông thật đáng yêu.
Đường Ninh nhìn miếng thịt trên cành cây, đã nướng chín rồi, cô cẩn thận xé một miếng ra, đưa cho An Thụy.
“Cẩn thận chút, đừng để bị phỏng...” Lời nhắc nhở của cô còn chưa kịp dứt, An Thụy đã cho miếng thịt vào miệng!
“Ngon quá, ngon quá!” Đôi mắt của An Thụy phát sáng lên màu xanh lục, Đường Ninh hìn có hơi hoảng. Cô xoa đầu An Thụy: “Ngon thì ăn từ từ thôi! Đừng vội, đừng nhìn chị bằng ánh mắt đó, chị sợ!”
Cứ như cậu bé muốn nuốt chửng cô vậy.
Không ngờ rằng, thịt nướng kiểu nguyên bản này lại được ưa chuộng đến thế ở thế giới thú nhân.
Cô có nên dựng một quầy thịt nướng ở nơi đông người, bán thịt nướng làm giàu không?
Thế giới thú nhân có tiền bạc không nhỉ? Hay họ trao đổi bằng da thú, thịt và những thứ khác?
Thôi vậy... cô không cần mấy thứ đó!
Vừa nướng thịt cho An Thụy, vừa nhìn về phía miệng hang, cô thắc mắc sao Angus đi lâu vậy mà vẫn chưa quay lại? Vị trưởng lão này tìm anh ta rốt cuộc có việc gì quan trọng cần bàn bạc đây?
***
“Tộc trưởng, giống cái này đến thật sự quá kỳ lạ! Ngài không thể giữ cô ta lại!” Từ một hang động lớn cách hang của Angus hai trăm mét vang lên giọng nói già nua.
Angus với vẻ lạnh lùng, khoanh tay đứng ở trung tâm, trông như đang suy ngẫm về lời của Tam Trưởng Lão.
Thấy Angus không phản bác, Tam Trưởng Lão vội vàng tiếp tục: “Chúng ta vừa đánh bại tộc Báo Hoa, tôi nghi ngờ cô ta là gián điệp do Isaac phái tới! Mục đích là mê hoặc ngài, rồi nhân lúc ngài lơ là tấn công tộc Sói Trắng của chúng ta!”
Nói thật, phân tích của Tam Trưởng Lão rất hợp lý.
Nhưng Angus lại cười: “Trưởng lão nghĩ nhiều rồi! Nếu cô ấy thực sự là người của Isaac, Isaac tuyệt đối sẽ không nỡ phái cô ấy đến bên cạnh ta.”
Một bảo vật như thế, Isaac chỉ có thể giấu kín, chứ không bao giờ để cô ấy lộ diện.
“Tộc trưởng...” Tam Trưởng Lão định nói thêm điều gì, nhưng Angus đã ngắt lời ông: “Nếu Tam Trưởng Lão gọi ta đến đây chỉ để nói những chuyện vô nghĩa này, thì đừng phí lời nữa! Ta và cô ấy, đêm qua đã kết làm bạn đời. Hiện tại, cô ấy là một thành viên của tộc Sói Trắng, hy vọng trưởng lão và toàn thể tộc Sói Trắng không coi cô ấy là người ngoài!”
Nói xong, Angus quay người rời đi.
Tam Trưởng Lão nắm chặt cây trượng màu đen, đôi tay già nua run rẩy nắm lấy chuôi trượng, một lúc lâu sau mới nặng nề thở dài.
Nhân tộc đột nhiên xuất hiện này, đối với tộc Sói Trắng rốt cuộc là phúc hay họa...
Thời gian sẽ cho câu trả lời!