Tuyết Thanh Trần trầm mặc hồi lâu mới nói “Đã biết”.
Cảm giác khô nóng đã giảm bớt hơn phân nửa, tiếp theo đó chính là cơ thể kịch liệt đau đớn, ho khan dồn dập vài tiếng, một cảm giác tanh ngai ngái dâng lên trong họng, Tuyết Thanh Trần cưỡng ép nuốt xuống, ghé mắt nhìn sang phía nam chính vừa bị mình đập một chưởng vỗ ra xa.
Một chưởng vừa rồi khống chế lực đạo không tốt, tát quá mạnh, Tuyết Thanh Trần chịu đựng đau đớn tiến lên mấy bước, đưa tay muốn dò khí tức nam chính, lại thình lình chạm phải cặp mắt thâm thúy lạnh như băng.
Tuyết Thanh Trần dừng động tác, bàn tay vốn muốn chạm vào tim nam chính liền chuyển sang phía huyệt vị trên cổ điểm mạnh một cái, ngăn cấm y nói chuyện.
Ngoài kia tiếng hô hoán vẫn không ngừng, Tuyết Thanh Trần cùng cặp mắt đen kia đối mặt vài giây, hắn không nhẫn tâm phế tâm mạch y, đem y làm mù mắt.
Nguyên chủ “Tuyết Thanh Trần” thủ đoạn ngoan độc, trong sách viết hắn lúc làm chuyện này một chút do dự cũng không có, nếu không phải bên ngoài đệ tử nghe tiếng nam chính kêu la thảm thiết, e rằng ngay lúc hắn không đoạt xá được thân thể nam chính liền đem nam chính gϊếŧ chết.
“Tiên Quân?!”
“Tiên Quân?!”
Đè xuống cảm giác khô nóng vừa tái phát, Tuyết Thanh Trần thần sắc lạnh xuống.
“Không có việc gì, các ngươi mau lui ra”.
Tiếng nói thanh lãnh như thạch ngọc từ trong phòng truyền ra, tuy không lớn nhưng người trong sân lại nghe được rõ ràng.
“Thế nhưng là…”
Hôm qua lúc Tiên Quân để bọn hắn truyền Trọng Uyên bộ dáng bọn hắn vẫn chưa quên, gương mặt thần sắc Tiên Quân tái nhợt, không giống như bộ dạng không có chuyện gì.
Nghĩ đến thần sắc Tiên Quân đang bị bệnh, bọn hắn tim không tự chủ đập nhanh mấy phần, nhưng lại nghĩ đến cảnh tượng hôm qua Trọng Uyên được phép bước vào trong phòng, hai người bọn hắn trong mắt liền trào lên ghen ghét.
Tiên Quân từ trước đến nay không để người lạ thân cận lại đơn độc đối với Trọng Uyên ngoại lệ, bọn hắn không nghĩ ra Trọng Uyên đến cùng có cái gì tốt, rõ ràng là một phế vật, lại nhận được Tiên Quân ưu ái.
Hôm qua sắc mặt Tiên Quân không tốt, bọn hắn nhìn mà lo lắng, hận không thể thời thời khắc khắc túc trực hai bên, chiếu cố tiên thể Tiên Quân, thế mà tên Trọng Uyên kia lúc nào cũng lắc lư trước mặt Tiên Quân, làm bọn hắn ngay cả cơ hội thể hiện cũng không có.
Bọn hắn đến Lăng Tuyết Phong hai năm, số lần gặp Tiên Quân chỉ đếm trên đầu ngón tay, nói chi việc được tiếp xúc gần gũi.
Trong lúc hai người đang bất bình, chỉ nghe một hồi tiếng mở cửa vang lên, một tiên nhân bạch y tóc đen bước ra, hai người bọn họ nhìn đến sững sờ không chớp mắt.
“Không phải nói các ngươi canh giữ ở bên ngoài sao?”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng hơi trầm xuống ở trong viện quanh quẩn, hai người họ nháy mắt như từ mộng tỉnh ra, vội vàng cúi thấp đầu hành lễ, hai lỗ tai bị thiêu đến gương mặt đỏ bừng bừng, cảm thụ mùi vị mồ hôi nóng ấm ở nơi Lăng Tuyết Phong giá rét lạnh lẽo này.
“Thỉnh… Tiên Quân trách phạt, là đệ tử tự chủ trương….Mới, mới….”
“Về sau bổn quân chưa cho phép, viện này các ngươi một bước cũng không được phép tiến vào.”
“Là, tạ Tiên Quân khoan dung, đệ tử xin nghe dạy bảo.”
Tuyết Thanh Trần không muốn cùng bọn họ nhiều lời, thân hình ngay sau kết giới trực tiếp biến mất, lưu lại trong viện hai dáng người vẫn còn đang run rẩy trên sân.
*
Trong cơ thể khí huyết cuồn cuộn, nhiệt độ không ngừng tăng lên, Tuyết Thanh Trần trên mặt phủ màu hồng giống như bôi một lớp son phấn, nốt ruồi son ngay dưới khóe mắt trái càng thêm đỏ tươi diễm lệ, khí chất vốn lạnh lùng trong trẻo vì vậy lộ ra nét hết sức yêu dã.
Khí nóng từ quanh thân Tuyết Thanh Trần không ngừng phát ra, những nơi đi qua nhiệt độ không khí đều tăng lên mấy phần.
Linh tức bên trong cơ thể hỗn loạn không ngừng, Tuyết Thanh Trần bay trên trời thân thể có chút chao đảo như thể một giây sau liền cứ như vậy trực tiếp rớt xuống từ trên cao.
Hắn một khắc cũng không ngừng bay về hướng hồ băng, phát giác được thân thể chỗ đang có phản ứng, sắc mặt Tuyết Thanh Trần ngày càng đỏ lên mấy phần.
May mắn trên người y quần áo rộng rãi, che lấp thân hình, bằng không dưới tình huống vừa rồi bị hai người kia nhìn ra cái gì, hắn ngay lập tức liền có thể đào một cái hố to chui vào.
Ngay khi vừa ngâm mình vào hồ băng, Tuyết Thanh Trần nhịn không nổi co rúm cả người một cái, mùi vị nóng lạnh đan xen là ai cũng không thấy dễ chịu, hồ băng hàn khí lượn lờ nháy mắt đem cỗ nhiệt nóng kia dập tắt.
Tuyết Thanh Trần thở ra một hơi thật dài, cả người nằm bên cạnh ao, thô thô thở phì phò.
Hắn nhìn tinh thể băng trong suốt bên cạnh ao, dần dần hoảng hồn. Cho tới bây giờ, hắn vẫn cảm giác như mình đang ở trong mộng, cảm thấy đây chỉ là một giấc mơ hoang đường.
Trong đầu hắn hiện ra gương mặt một người, từng đường nét hình dáng đều vô cùng quen thuộc.
Áp chế cảm giác đau nhói nghẹt thở trong tim, Tuyết Thanh Trần hít một hơi thật sâu, chôn chặt ký ức của quá khứ sâu trong lòng.
Một lần nữa mở mắt, toàn bộ bi thương đã biến mất, lần nữa khôi phục bình tĩnh, nhưng mà cũng không lâu lắm, lông mày của hắn liền cau chặt, há mồm phun ra một ngụm máu nóng.
Chuyện gì xảy ra?
Cảm nhận nhiệt độ cơ thể còn cao hơn lúc nãy, thần sắc Tuyết Thanh Trần thay đổi.
[ Tại sao lại có thể như vậy, vì cái gì không có hiệu quả?]
[ Ký chủ, nếu như hỏa độc không có cách nào áp chế, vậy thì thân thể hiện tại của ngươi sẽ không chịu nổi đâu.]
[ Vậy ta phải làm thế nào? Cơ thể Trọng Uyên không thể tiếp tục hấp thu hỏa độc?]
[ Ký chủ, ngươi bây giờ còn một lựa chọn.]
Tuyết Thanh Trần trong lòng hỗn loạn, bởi hắn biết rõ lựa chọn kia là gì, không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
[ Không có khả năng.]
[....]
[ Còn có một cách khác.]
[ Cách gì?]
[ Thái Thanh Trì.]