Vợ Ta Biết Bay

Chương 3

Thanh Tiêu không biết đường, y dựa theo hướng mặt trời lặn đi mất mười ngày, trên đường chỉ thấy toàn những mộ phần được tẩm liệm qua loa.

Lúc y đến biên giới phía tây thì chiến sự đã kết thúc, phần đất bị máu người thấm ướt đã được những nông hộ cần cù khai khẩn thành đồng ruộng mới, những căn nhà bị sụp đổ cùng biên phòng đã được xây lại.

Gia tộc Mục Thị lập quốc ở thủ phủ Trung Nguyên, cường địch rình ngó chung quanh, hổ báo thành đoàn, nhân dân mấy đời sống tại biên giới đã sớm quen với gió lửa khói súng. Bọn họ là những người bình thường nhất, cũng là bình phong che chở vững chắc nhất của quốc gia này.

Nhưng mà, đạo sĩ nhất định sẽ không bị cảm động lây.

Lúc y mới vào biên giới phía tây, cả người mặc một bộ đạo bào thuần trắng, mặt mũi tuấn tú giống như tiên giáng trần. Có rất nhiều người cũng tưởng rằng y là một đạo nhân từ bi tới để siêu độ hồn thiêng, nhưng y chẳng phải thế.

Y vác theo trường kiếm đi khắp mỗi một xó xỉnh của tây cảnh, hờ hững đi qua những thi thế không kịp hạ táng của tướng sĩ. Y không có khái niệm về sự sống và cái chết, càng không hiểu cái gì gọi là tận tụy trung thành, vì nước mà hi sinh.

Nói cho cùng, y chỉ là một tên đạo sĩ thanh tu luyện kiếm ở trên núi trọi, trong lòng chỉ có thiên địa kiếm đạo, bánh bơ hạt mè, cộng thêm một tên tiểu vương gia khiến người ta khổ não.

Thanh Tiêu ở tây cảnh tìm hai ngày nhưng cũng không thu hoạch được gì.

Vóc người đẹp mắt vẫn có chút điểm tốt, nhân dân ở tây cảnh cũng không bị vẻ lãnh đạm của y chọc giận, mà ngược lại còn coi y là một vị thần tiên nghiêm túc.

Tiểu vương gia đánh thắng trận, tuy rất thảm thiết nhưng giữ được biên cương nửa tấc đất cũng không mất. Nửa tháng trước, hoàng đế hạ chỉ đưa tiểu vương gia bị trọng thương về kinh thành ban thưởng. Nhân dân tây cảnh không ngốc, bọn họ biết lần này tiểu vương gia đi sẽ là lành ít dữ nhiều.

Vì vậy bọn họ chen lấn lục soát ra hết thảy các vật đáng tiền, chất tất cả ở trước mặt Thanh Tiêu, cầu xin y có thể phù hộ tây cảnh, cũng phù hộ cho tiểu vương gia bị vời lại kinh thành được bình an vô sự.

—— chỉ tiếc thần tiên trong mắt nhân dân dĩ nhiên không cần ăn cơm, cho nên những đống cống phẩm này cũng không ngon.

Kinh thành ở phía đông, cách tây cảnh trăm lẻ tám ngàn dặm, lấp no bụng cùng tìm người hiển nhiên vế sau quan trọng hơn. Thanh Tiêu rũ mi mắt suy tư một chút, nhịn đau quyết định lập tức lên đường.

Nhưng dân chúng lại tưởng rằng y không bằng lòng, cùng đường nên cả già trẻ gái trai lập tức quỳ ở trên đất dập đầu. Sống lưng Thanh Tiêu hơi cứng lại, bị tình cảnh này làm cho giật mình. Y thầm cắn răng, chỉ có thể từ bỏ hai cái bao duy nhất trên bàn thờ, tiếp đất bằng nhún người nhảy lên giữa không trung, vận khí biến mất không còn dấu vết.

Từ tây cảnh đến kinh thành, quân mã có đi nhanh hơn nữa cũng phải mất nửa tháng.

Tiểu vương gia ở trong xe ngựa lắc lư một đường, tim gan phèo phổi dao động tán loạn khắp nơi, mấy chỗ không tính là trọng thương ở trên người vì thế mà cũng trở nên nghiêm trọng.

Lúc hắn đến kinh thành, hoàng đế tự mình tới đón. Vị hoàng huynh hòa ái dễ thân cận cười híp mắt nhốt hắn vào trong phòng tối nhỏ ở trong hoàng cung mà cấm túc, nói một cách mỹ miều thì là chuyên tâm dưỡng thương.

Ở trong kim loan bảo điện, được ăn sung mặc sướиɠ, tiểu vương gia lại thấy quá tẻ nhạt vô vị. Hắn vẫn cảm thấy hoàng huynh của hắn không phải là người xấu, bởi vì nếu hoàng huynh thật sự xấu xa thì sẽ mất hết nhân tính.

Đủ loại thuốc bổ khiến hắn phải chạy tới nhà xí ba lần một đêm, ban ngày còn phải giúp hoàng huynh phê chữa sổ sách tấu chương, đáng thương thay hắn còn gần như là đọc chữ không được lanh lẹ, nhưng vẫn phải cắn bút lông chăm chỉ học hành cực khổ, một khi ngủ gật liền sẽ bị nhéo tai.

Huyết mạch thân tình trong hoàng thất không có máu lạnh như bên ngoài đồn đại truyền đi, tiểu vương gia từ ban đầu cũng đã biết hoàng huynh chưa từng hại hắn. Hắn và mẫu phi đều bị mẹ con Trung cung chèn ép, sau khi Mục Tông kế vị thì một lòng diệt trừ bọn gian thần thích nịnh nọt ngoan cố trong triều và thân thích bên ngoại muốn tham gia vào chính sự, đẩy hắn tới biên giới thật ra là muốn bảo vệ cho hắn.

Mà nay, trong triều đã được quét sạch, thiên tử cầm quyền, dĩ nhiên cũng đã đến lúc hắn nên trở về để chia sẻ gánh vác một phần, nhưng hắn đã sớm hình thành tính cách buông thả ở quân doanh, bảo vệ quốc gia hắn không thể chối từ, song quản lí chuyện triều chính hắn chẳng buồn quan tâm.

Hắn nhớ đạo trưởng Thanh Tiêu của hắn, mặc dù hắn cũng không xác định đạo trưởng của hắn có còn nhớ hắn hay không.

Chuyện em trai mình bị câu mất hồn Mục Tông cũng biết được chút ít. Mục Tông đường đường là thiên tử đương triều, bên cạnh Mục Hành dĩ nhiên phải có tai mắt của hắn.

Hắn cũng đã từng trẻ, hiểu rõ cái cảm giác khi mà đầu óc nóng lên kia, có điều hắn cũng không để ý quá mức.

Mục Hành là đứa em trai duy nhất của hắn, tương lai còn phải thay hắn gánh vác trách nhiệm nặng nề, việc quốc gia đại sự nào có cái gì gọi là nữ nhi tình trường, chờ Mục Hành lớn hơn chút nữa nhất định sẽ hiểu được đạo lý này. Huống chi người mà Mục Hành thương nhớ chỉ là một tên nông dân hương dã nơi biên giới, mà nay Mục Hành phải dừng chân bén rễ ở kinh thành, bọn họ khác biệt nhau một trời một vực, ngày sau tuyệt nhiên không thể nào liên lạc tiếp.

“—— a chiu!”

Mỗi lần nghĩ tới đây, Mục Tông luôn sẽ tự dưng hắt hơi một cái, hôm nay hôm nay chảy mũi đặc biệt nặng. Hắn ngồi sửa tấu chương trước bàn hồi lâu, hắt xì xong thì vừa hay bị đau thắt lưng.

Làm một bậc quân vương nhất định phải có chỗ hơn người, ví dụ như dự cảm tương đối chính xác.

Mục Tông vừa hắt hơi xong, Thanh Tiêu vừa vặn nhấc chân bước vào cổng kinh thành.

Từ tây cảnh đến kinh thành y chỉ tốn mất mười ngày, có lẽ là lờ mờ ý thức được tiểu vương gia có thể sẽ gặp nguy hiểm nên y đi suốt ngày suốt đêm, đạo bào thuần trắng dính đầy bụi đất, giày dưới chân cũng sắp bị mài thủng đến nơi.

Một kinh thành còn lớn gấp đôi tây cảnh, cũng may tường cao bao quanh cung thành cũng dễ thấy.

Hoàng đế không phải là người tốt, tiểu vương gia sẽ gặp nguy hiểm, đến nỗi ngay cả người trông chừng cung thành cũng đều nghe theo hoàng đế, thế nên cho dù có đi hỏi bọn họ cũng sẽ không lấy được tin tức có ích.

Thế giới dưới chân núi rất phiền toái, nhưng tóm lại vẫn có quy luật để tuân theo. Đạo trưởng Thanh Tiêu đứng yên ở trước cổng cung, nghiêm túc dùng sự thường thức có hạn mà suy tư một chút, sau đó liền quyết định kế hoạch.

—— giữa hai vị trí thì đi thẳng sẽ ngắn nhất, dù có khó khăn thế nào thì cứ đi qua là được.

Vì vậy hắn rút trường kiếm ở trên lưng ra, chậm rãi đi về phía tường cao được canh gác nghiêm ngặt. Thân kiếm cũ kĩ loang lổ nên không thể phản chiếu được ánh mặt trời. Cấm quân trông chừng cung thành lần đầu tiên thấy thích khách xách kiếm cùn mà đòi xông vào cửa cung, có huấn luyện nghiêm chỉnh đến mấy cũng không nhịn được mà cười nhạo thành tiếng.

Có điều bọn họ rất nhanh liền không cười được nữa. Ngay lúc bọn họ nhao nhao cầm đao giương cung xông lên thì cảm thấy có một trận gió thổi qua. Cơn gió này không nhanh không chậm, không có nóng ran như gió mùa hè, ngược lại còn cuốn theo cả cảm giác rùng mình vừa xa lạ lại vừa nghiêm nghị.

Gió nổi lên rồi gió ngừng, chỉ ngắn ngủi như một cái chớp mắt, những người lính già có kinh nghiệm đều biết đó là cao thủ kiếm khách giang hồ, nhưng bọn họ kinh ngạc phát hiện ra rằng bản thân vô sự.

Thay vào đó là một trận tiếng gạch đá rạn vứt, tiếng vang kia càng ngày càng nhiều, càng ngày càng thật, cho đến khi khơi dậy bụi đất bay mù mịt thì biến thành tiếng sụp đổ ầm ầm vang lớn.

Đạo sĩ thu kiếm vào vỏ sát vai đi qua bọn họ, ung dung giống như là tiện tay bổ trái dưa vậy. Vào giờ khắc này, y không tính là thích khách tự tiện xông vào cửa cung nữa, bởi vì nhà của hoàng đế đã không còn cửa nữa rồi.