Hấp thu Ngũ Sắc Yêu Đằng, dị năng của Sở Giang Dật đạt tới nhị cấp đỉnh, chỉ cần hấp thu ngọc thạch hoặc là tinh hạch, tùy thời đều có thể đột phá, tâm tình không khỏi có chút vui sướиɠ, vì vậy Sở Giang Dật liền đại phát từ bi cho Sở Tiêu một chén rượu.
Sở Tiêu không chớp mắt nhìn nhìn chằm chằm ly rượu trên bàn, Sở Giang Dật trợn trắng mắt, “Ngươi mau uống a! Chỉ nhìn thì làm được gì.”
Sở Tiêu thật sâu hít một hơi, hương rượu tràn đầy chóp mũi, Sở Tiêu có chút chán nản nói: “Uống xong liền không có.”
Sở Giang Dật trợn trắng nói: “Chính là, nếu ngươi không uống, rượu lập tức bốc hơi hết.”
Sở Tiêu sợ hãi cả kinh, vừa định bưng chén lên, một đạo thân ảnh nhanh như lốc xoáy xông vào, làm hai người hoảng sợ, Âu Dương Hạc không thèm nhìn hai người một cái, không đợi hai người phản ứng, liền uống hết ly rượu trên bàn.
Sở Tiêu nhìn rượu của mình bị uống, lập tức kích động, cũng mặc kệ người tới là ai, nháy mắt biến thành hình thú, mở ra cái miệng như bồn máu to, nhào qua cắn Âu Dương Hạc.
Âu Dương Hạc vung tay lên, Sở Tiêu bị bắn trở về, va chạm mạnh vào vách tường.
Sở Tiêu cắn răng, vung cánh vọt qua, Âu Dương Hạc lại lần nữa phất tay, làm Sở Tiêu bay ra ngoài.
Sở Tiêu dựng mao cả người, kiên trì không ngừng mà đâm tới Âu Dương Hạc, Âu Dương Hạc không chê phiền lại ném bay Sở Tiêu ra ngoài.
Sở Giang Dật xem đến hãi hùng khϊếp vía, nhưng thấy người kia chỉ ném Sở Tiêu ra ngoài, cũng không có sát ý, mới yên lòng.
Sở Giang Dật ngơ ngẩn mà nhìn Âu Dương Hạc, Âu Dương Hạc sắc mặt ửng hồng, đôi mắt cong cong, rất có hứng thú mà nhìn Sở Tiêu, “Không tồi, không tồi, rượu không tồi, còn có hay không a! Rượu ngon như vậy trước kia ta chưa từng nếm qua, thật là đáng tiếc, đáng tiếc a!”
Sở Tiêu vừa nghe, càng giận dữ, cổ họng phát ra từng trận hí vang, không màng tất cả mà phát động công kích tới Âu Dương Hạc, Âu Dương Hạc không chút hoang mang mà chống đỡ, lại lần nữa ném Sở Tiêu ra ngoài.
“Con rắn nhỏ này không tồi a! Tuổi không lớn, cư nhiên chuẩn bị đột phá ngũ cấp, khó nhất chính là, linh lực trong cơ thể tinh thuần, năng lượng còn sót lại trong cơ thể cư nhiên rất ít.” Âu Dương Hạc tấm tắc.
Xà đồng đỏ tươi của Sở Tiêu trung lộ ra vài phần kinh ngạc, lại nhìn cái chén trống không, kinh ngạc nhanh chóng bị giận dữ che lập, “Ta cắn chết ngươi.”
Âu Dương Hạc triệu hồi ra một con rắn lửa, ném qua chỗ Sở Tiêu, Sở Tiêu chật vật trốn tránh.
“Đủ rồi, dừng tay!” Sở Giang Dật lạnh giọng quát.
Sở Tiêu nghe Sở Giang Dật nói, có chút không cam lòng mà trừng mắt nhìn Âu Dương Hạc, biến thành hình người, đi tới trước mặt Sở Giang Dật.
Âu Dương Hạc có chút tò mò nhìn Sở Giang Dật, có chút gấp không chờ nổi hỏi: “Này rượu là từ đâu ra a! Uống ngon thật, Thiên Nhật Túy tửu phường cũng nhưỡng không ra rượu ngon như vậy, còn có sao?”
Sở Giang Dật lắc lắc đầu, “Không có!”
Âu Dương Hạc có chút tiếc nuối mà cầm lấy ly rượu, liếʍ liếʍ ly rượu còn vương mùi, “Thật là, ta vừa rồi quá kích động, cư nhiên lập tức liền uống xong rồi.”
Sở Tiêu hung tợn mà trừng Âu Dương Hạc, nếu không phải Sở Giang Dật ngăn cản, y liền nhào lên ngay lập tức.
Âu Dương Hạc nhìn chằm chằm Sở Giang, “Hì hì, con rắn nhỏ này nghe lời ngươi như vậy, ngươi còn lợi hại hơn nó sao?”
Sở Giang Dật lắc lắc đầu, “Tam đệ thiên phú dị bẩm, chưa tới hai mươi, cũng đã là tứ cấp thức tỉnh giả, sao ta có thể so sánh, chỉ là ta lớn hơn hai tuổi, tam đệ cho ta mặt mũi thôi.”
Âu Dương Hạc ngồi xuống, nhìn chằm chằm Sở Tiêu: “Tiểu tử, ta thấy ngươi thiên phú không tồi, nếu ta uống rượu của ngươi, ta liền thu ngươi làm đồ đệ để bồi thường, thế nào?”
Âu Dương Hạc vừa nói xong, liền cạc cạc nở nụ cười, tiếng cười khiến Sở Giang Dật nổi da gà.
Sở Tiêu trừng lớn mắt, nổi trận lôi đình nói: “Ngươi cho rằng ngươi là ai a! Còn muốn nhận ta làm đồ đệ, lão tạp mao, ngươi đi soi soi gương, một bộ khất cái còn muốn nhận ta làm đồ đệ, ngươi muốn ta theo ngươi đi ăn xin a!”
Âu Dương Hạc tức giận thổi râu trừng mắt, “Tiểu tử, ngươi biết có bao nhiêu người muốn bái ta làm thầy sao? Ngươi biết ngoại hiệu của ta sao? Ngươi biết lão tử khó có được mà đại phát từ bi muốn thu đồ đệ sao?”
“Ta không biết.” Sở Tiêu đúng lý hợp tình địa đạo.
Âu Dương Hạc bị lời nói thẳng thắn của Sở Tiêu làm cho đứng hình một chút, nổi giận đùng đùng mà phun ra một đoàn lửa.
“Cư nhiên sẽ có người muốn bái cường đạo như ngươi làm sư phụ, những người đó là đầu có vấn đề sao?” Sở Tiêu tức giận địa đạo.