Sở Tiêu gật gật đầu, vui sướиɠ mà cao giọng nói: “Nhị ca, ta nhất định sẽ bảo hộ an toàn của ngươi.”
Sở Giang Dật cười cười, “Ngươi có thể làm được liền hảo.”
Sở Tiêu vỗ vỗ ngực, nghiêm túc nói: “Ta nhất định sẽ làm được, làm không được cũng sẽ làm được, ta về trước chuẩn bị chuẩn bị.”
Sở Giang Dật nhìn bộ dáng tràn đầy tin tưởng của Sở Tiêu, vui sướиɠ cười cười.
Lâm Thiệu An đi ra từ một góc âm u, “Sở Giang Dật, ngươi nói ngươi di tình biệt luyến, sẽ không phải là coi trọng tam đệ của ngươi đi.”
Sở Giang Dật bị sự xuất hiện thình lình của hắn làm hoảng sợ, thực mau hồi thần, “Đúng thì thế nào đâu!”
Lâm Thiệu An nhăn lông mày nói: “Thế nào, hắn chính là ngươi đệ đệ.”
Sở Giang Dật ha hả nở nụ cười, “Lâm Thiệu An, họ hàng gần không cho phép thành hôn đều là chuyện từ vài trăm năm trước, mạt thế xảy ra lâu như vậy, ai còn để ý chuyện này, huống hồ y là một thức tỉnh giả, vẫn là một thức tỉnh giả không hề yếu!”
Lâm Thiệu An tràn đầy ghi hận mà nhìn Sở Giang Dật, “Đúng vậy, hắn là thức tỉnh giả, hình thú của hắn là rắn, ngươi sẽ không sợ hắn phát cuồng đem ngươi treo cổ, bị rắn treo cổ chính là chết thực thảm, thất khiếu đổ máu ngươi biết không?”
Sở Giang Dật nhún vai, “Ngươi cũng nói chuyện quá giật gân, loài rắn thức tỉnh giả tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng không ít a! Người bị treo cổ cũng không bao nhiêu a.”
Lâm Thiệu An ánh mắt lạnh băng nhìn Sở Giang Dật, “Không biết các ngươi ở bên nhau sẽ sinh ra cái gì, một hình thú dị dạng, tương lai ngươi sẽ không bị nhi tử của mình hù chết đi.”
Sở Giang Dật nhàn nhạt quét mắt sang Lâm Thiệu An, “Ta sẽ sinh ra cái gì, không có quan hệ với ngươi, Lâm thiếu vẫn là lo lắng chuyện của mình đi, nói không chừng tương lai, ngươi muốn đích thân sinh hài tử, thể nghiệm một chút vất vả hoài thai mười tháng, đến lúc đó, Lâm thiếu cũng không nên kêu mệt a!”
“Ngươi tiện nhân này, ngươi cho rằng ta là phế vật giống ngươi sao? Chỉ có thể sinh hài tử cho người khác.” Lâm Thiệu An thẹn quá thành giận mắng chửi.
Sở Giang Dật thong dong mà nhìn Lâm Thiệu An, “Ha hả, Lâm thiếu hà tất tức giận với một phế vật như ta sao, ta cũng bất quá chính là tùy tiện nói nói mà thôi, đúng rồi, cảm ơn ngươi hào phóng, tôn ngọc phật này ta thực thích.”
Lâm Thiệu An khinh thường mà hừ một tiếng, “Ngươi hiện tại là nghèo túng, đồ vật 500 vạn, cũng khiến ngươi như vậy cao hứng như vậy.”
Sở Giang Dật cười cười, “Đúng vậy, đúng vậy! Lâm thiếu ngươi tài đại khí thô, ta nơi nào có thể so sánh được……”
Lâm Thiệu An trừng Sở Giang Dật, “Ngươi hiện tại liền tính hối hận, ta cũng sẽ không muốn ngươi.”
Sở Giang Dật mỉm cười, “Nếu không có chuyện khác, ta liền đi trước.” Sở Giang Dật vội vã trở về nghiên cứu nhẫn, cũng lười nhiều lời cùng Lâm Thiệu An.
Lâm Thiệu An nhìn bóng dáng Sở Giang Dật, gắt gao nắm tay, thái độ của Sở Giang Dật làm hắn ý thức được, Sở Giang Dật không phải lạt mềm buộc chặt, mà là thật sự không để bụng chính mình, trong lòng Lâm Thiệu An dâng lên một cổ không cam lòng mãnh liệt, chính mình cư nhiên thật sự bị một phế vật đá.
Sở Giang Dật về đến nhà, kiểm tra quá cửa chính cửa sổ, sau đó mới đi xuống tầng ngầm, nhỏ một giọt máu tươi lên nhẫn phỉ thúy, máu đỏ tươi rất nhanh đã bị nhẫn hấp thu, Sở Giang Dật âm thầm thở nhẹ một hơi, chuyện đã qua từ vài trăm năm, Sở Giang Dật cũng sợ sẽ mua sai đồ vật, bạch bạch hoa rớt tín dụng điểm.
Sở Giang Dật thử công năng của nhẫn, bên trong nhẫn chỉ là một không gian bình thường, chỉ có thể bày biện vật phẩm, người không vào được, ưu điểm chính là tốc độ chảy của thời gian trong nhẫn nhanh hơn bên ngoài, thực vật nguyên bản mười ngày mới có thể thành thục, bên trong chỉ cần một ngày là đủ.
Không gian trong nhẫn ước chừng có mười mét khối, độ rộng này, đã tốt hơn rất nhiều không gian trữ vật bình thường.
Trước tận thế, có rất nhiều tiểu thuyết huyền huyễn miêu tả về nhẫn không gian, Sở Giang Dật cũng miên man bất định thử nhiều lần, nhưng trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí, có thể may mắn đạt được khối không gian này, cũng nên thấy đủ.
Sở Giang Dật đem mấy gốc thực vật mình bồi dưỡng đều chuyển vào nhẫn không gian, của hồi môn của mẫu phụ đều đã lục tục chuyển thành tiền mặt từ khi hai mẹ con họ rời khỏi Sở gia, hiện tại đồ vật trong nhà cũng không nhiều lắm, đương nhiên nếu không phải như thế, Sở Hành cũng sẽ không dễ dàng thả mẫu phụ đi.
Sở Tiêu vui sướиɠ mà đi đến nhà Sở Giang Dật, khi đến cửa nhà ngoài ý muốn nhìn thấy Sở Hàn, Sở Tiêu có chút phiền chán mà nhìn Sở Hành, nhàn nhạt nói: “Có việc sao?”
Sở Hành nhìn Sở Tiêu, Sở Tiêu có chút nóng vội, không vui để ý Sở Hành.
Sở Hành cau mày, nói: “Nhiều năm không thấy, ngươi đã lớn như vậy rồi.”
Sở Tiêu xa cách nói: “Nhờ phúc, còn chưa có chết rớt!”