Có Ánh Sao Trong Mắt Em

Chương 13: Người trước người sau

Lựa chọn bí mật yêu đương là kết quả sau khi cả hai chúng tôi bàn bạc với nhau một hồi. Theo như cô ấy nói thì như vậy sẽ không gì có thể làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, vậy nên cũng không ảnh hưởng đến học tập, đạt được cảnh giới vừa học tập vừa yêu đương.

Tôi thấy cô ấy nói rất có lý, gật gù trước suy luận của cô.

Cô ấy cắn môi, đột nhiên nhìn tôi với vẻ mặt phấn khích, như thể đang nhìn một món bảo bối nào đó khiến tôi bỗng chột dạ, hai tai nóng bừng.

Giây tiếp theo cô ấy lập tức bổ nhào lên người tôi, cọ cọ khuôn mặt mềm mại của mình vào mặt tôi, lẩm bẩm một cách hưng phấn: “Dễ thương quá dễ thương quá…”

“…”

Cảm thấy thế này không ổn lắm, vậy là tôi quay qua cắn cô ấy vài cái rồi đẩy ra.

***

Việc yêu trong bí mật này cũng khá dễ thực hiện, hai chúng tôi học khác lớp, khi không có việc gì cần thiết thì tôi sẽ không chạy đi tìm cô ấy, cô ấy cũng không cố ý chạy tới tìm tôi. Chúng tôi cũng rất ăn ý nhau, khi tan học sẽ một người đi trước, một người đi sau, lúc thì cô ấy đi trước và tôi theo sau, khi lại tôi đi trước còn cô ấy phía sau.

Ngày nào cũng vậy, sau khi tan học là hai chúng tôi chạy bộ, cũng vẫn cứ người trước người sau, đa số là cô ấy đi trước. Tôi sợ nếu mình chạy trước, không nhìn thấy cô ấy thì lại vô thức chạy nhanh hơn, vậy thì cô ấy sẽ không theo kịp tôi mất.

Thời gian ăn cơm trưa là khi mà hai chúng tôi gần nhau nhất. cô ấy với tôi đều hiểu ý nhau nên không rủ bạn thân đi cùng, nhân lúc đông người, tôi có thể quang minh chính đại mà đứng xếp hàng ngay sau cô ấy, cô ấy cũng sẽ nghiêng người, cúi đầu lướt điện thoại, còn tôi thì lặng lẽ ngắm cô, thi thoảng thì nói chuyện với nhau qua điện thoại, chẳng khác nào là hai người không quen không biết, rồi cả hai lại tiếp tục người đi trước người theo sau, ra bàn ăn ngồi đối diện nhau rồi từ tốn ăn.

Nếu không cố tình quan sát hai chúng tôi thì chắc chắn chẳng ai phát hiện được tôi với cô ấy đang yêu nhau. Tôi luôn tin là sẽ chẳng có ai ăn không ngồi rồi lại đi để ý xem những người xung quanh có vụиɠ ŧяộʍ yêu đương gì hay không, nhưng A Kiệt thì luôn là ngoại lệ.

Cậu ta dù sao cũng là anh em tốt của tôi, hơn nữa cậu ta còn cực kỳ thích hóng chuyện giữa hai chúng tôi, nên tôi dám khẳng định cậu ta có thể phát hiện quan hệ giữa tôi và cô ấy đã khác. Vậy là việc đầu tiên tôi làm là nói cho cậu ta nghe toàn bộ sự việc, rồi dặn cậu ta tốt nhất đừng nói với ai.

“Cái gì!? Mày với cô ấy hẹn hò!!”

“Câm! Mày mà kêu nữa là đến người ở phòng bên cũng phải bay qua đây giờ!”

“Tại tao tò mò thôi mà, rốt cuộc hai người sao lại hẹn hò vậy? Là cô ấy chủ động trước hả?”

Tôi mím môi, thật sự là không muốn nói cho cậu ta biết tẹo nào.

“Mày nói gì…”

“Tao cắn vào mặt cổ, rồi tỏ tình.” Không hiểu vì sao tôi lại không muốn nói cho cậu ta biết là do Nguyễn Miên Miên chủ động, có cảm giác như nếu nói ra thì tôi sẽ thấy mình vô cùng hèn nhát.

“Cắn?! Ôi mẹ nó, mày cũng ghê thật đấy!”

***

Cuối tuần là quãng thời gian mà tôi với Nguyễn Miên Miên được hẹn hò đường hoàng.

Bố mẹ tôi vì phải đi công tác nên cuối tuần họ không ở nhà, vậy nên tôi quyết định không ngủ lại ký túc xá mà về nhà. Nguyễn Miên Miên thì lấy lý do phải ưu tiên học hành nên cứ hai tuần mới về nhà một lần, vậy là một tháng cô ấy sẽ ngủ lại trường hai buổi cuối tuần, này cũng là thời gian duy nhất chúng tôi có thể chân chính thân mật với nhau.

Thường thì cô ấy sẽ ra ngoài mua sắm trong vòng hai ngày, rồi đường đường chính chính khoác cặp đến nhà tôi làm bài.

Đúng vậy, làm bài.

Không biết có phải vì hai chúng tôi đều học lớp chọn không mà năm học lớp 11 này thật sự quá bận rộn, tuy rằng cả hai đã xác định quan hệ, nhưng kỳ thật thì hai đứa vốn không có dư thời gian để đi xem phim, chơi công viên hay hẹn hò gì đó.

Chỉ còn cách là khi dừng bút giải lao sau một giờ làm bài, chúng tôi có thể an ủi nhau bằng cách ôm, hôn, cắn,… Khụ, đại loại thế. Đôi khi tôi sẽ đi gọt táo cho cô ấy ăn, nói thật quả táo là thứ khó gọt nhất trên thế giới này, nhiều năm không làm hại tôi phải mất ít nhất là mười phút để gọt táo, phần thịt quả đều bị oxy hóa chuyển thành màu cam khó coi, cuối cùng là bị Nguyễn Miên Miên vừa ăn vừa cười nhạo tôi.

Về sau tôi quyết định là trong nhà sẽ không bao giờ có táo nữa.

“Ơ, Kiều Thụy nè, cậu đang tìm cách để lười đấy hả?”

“Không, tớ thích ăn quýt.”