Vợ Tôi Ngoại Tình Rồi

Chương 28: Ảnh không đủ thuyết phục

Ting!

Tiếng báo hiệu thang máy đến nơi vang lên, cửa thang máy mở ra, một đôi nam nữ bước ra ngoài.

Người đàn ông to béo, tên là Tần Sở Thiên, người phụ nữ rất xinh đẹp tên là Liễu Tâm Thuần, cũng chính là người vợ mà Ngô Song tôi cưới hỏi đàng hoàng.

Lúc này, vợ tôi đang nũng nịu dựa vào ngực Tần Sở Thiên, còn ông ta thì ôm vợ tôi một cách thân mật.

Chỉ thấy hai người bọn họ liên tục ân ân ái ái, nụ cười trên gương mặt người nào người nấy cũng tràn ngập vui vẻ và hạnh phúc.

Tôi cố nén giận, hai tay run rẩy điều chỉnh tiêu cự của máy ảnh sao cho nhắm thật chuẩn vào hai người đó, "tách tách tách", tôi chụp được hơn mười tấm ảnh, mãi cho đên khi bọn họ cùng dắt díu nhau ngồi lên chiếc xe Mercedes-Benz G...

Đống ảnh chất lượng cao này đủ để trở thành chứng cứ chứng minh cho mối quan hệ bất chính của bọn họ ở bên ngoài!

Đợi bọn họ lái xe rời khỏi bãi đỗ xe, tôi mới bắt đầu khởi động xe của mình.

...

Sau đó, tôi trở về công ty, dùng máy in màu in toàn bộ đống ảnh vừa chụp được lúc nãy ra.

Tôi chọn vài tấm ưng ý bỏ vào một cái phong bì.

Tiếp theo, tất nhiên là tôi sẽ gửi cái phong bì này cho vợ của Tần Sở Thiên là Ngọc Kim Hương.

Ngọc Kim Hương đã tự mình thành lập một công ty tư nhân chuyên cung cấp vật liệu xây dựng, nhập khẩu những loại vật liệu chất lượng cao từ nước ngoài về để bán ở trong nước, công việc làm ăn vô cùng phát đạt.

Hơn nữa bà ta còn nắm trong tay năm mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Ngân Hà, là người có số cổ phần cao nhất.

Đương nhiên, những thứ này đều có liên quan chặt chẽ tới ba của bà ta, vốn là một ông trùm bất động sản nổi tiếng ở trong nước.

Gia tài kếch xù, có máu mặt trong giới làm ăn, bình thường toàn tiếp xúc với những người có tiếng trong xã hội.

Có được sự hậu thuẫn vững mạnh như vậy đương nhiên là làm gì cũng sẽ thuận lợi.

Xã hội bây giờ, muốn có được một chỗ đứng trong giới làm ăn thì càng ngày càng khó khăn.

Vì muốn bước vào giới thượng lưu mà Tần Sở Thiên không ngại việc ở rể tại nhà họ Ngọc.

Nhưng mà hiện giờ xem ra ông ta cũng thành công đấy chứ, ít nhất là có thể ngủ cùng vợ của người khác...

Nghĩ đến lại thấy khó chịu trong lòng.

Nếu như tôi là một người giàu có nổi tiếng, đứng trên đỉnh cao danh vọng, đứng đầu xã hội này, liệu có ai dám cắm sừng tôi nữa không?

Suy cho cùng, vẫn là do tôi không đủ lớn mạnh, không đủ giàu có.

Đó cũng chính là lý do tại sao lần này tôi quyết tâm mở rộng công ty mới, phát triển nó trở nên lớn mạnh.

Tôi không chỉ muốn gây dựng lại danh tiếng trong tỉnh thành này mà còn muốn bành trướng sang các tỉnh thành khác, thậm chí là vươn ra cả nước ngoài, nhất định phải khiến tên tuổi của công ty tôi nổi tiếng ra khắp thế giới!

...

Buổi chiều, tôi cầm phong bì đựng mấy tấm ảnh đi đến công ty thương mại quốc tế của Ngọc Kim Hương, chuẩn bị đưa thứ này cho bà ta.

Vừa tới tầng dưới của công ty, tôi đã nhìn thấy bà ta và Tần Sở Thiên đi ra ngoài cùng nhau.

Tần Sở Thiên hèn mọn nhún nhường trước mặt Ngọc Kim Hương chẳng khác nào người giúp việc, nào là che ô, nào là cầm túi xách cho bà ta, cái thân hình béo ục của ông ta mệt đến mức mồ hôi chảy đầm đìa ở trên mặt.

Hơn nữa ông ta còn phải cúi đầu khom lưng nghe bà ta dặn dò phân phó.

Mà nhìn dáng vẻ của Ngọc Kim Hương là có thể biết ngay bà ta sinh ra đã mang thân phận cao quý, cử chỉ thì kiêu căng.

Bà ta rất lạnh lùng, gương mặt trẻ trung, gần như không hề có dấu hiệu của thời gian, người ngoài nhìn vào sẽ có cảm giác khó gần.

Mặc dù bà ta đã kết hôn với Tần Sở Thiên hơn mười năm nhưng chưa từng sinh con.

Nghe nói Ngọc Kim Hương bị vô sinh bẩm sinh, cho nên mới có vụ Tần Sở Thiên đến ở rể tại nhà họ Ngọc.

Thật lòng mà nói, nhìn bộ dạng hèn kém nhu nhược của Tần Sở Thiên, tôi như nhìn thấy một tấm gương phản chiếu hình ảnh của tôi năm đó.

Mặc dù lúc ấy tôi giữ chức vụ cao ở trong công ty, học vấn không thua kém bất kỳ ai nhưng mỗi khi tôi ở nhà hoặc ở nơi công cộng, đứng trước mặt vợ tôi, lúc nào tôi cũng vâng vâng dạ dạ, bảo gì làm nấy, so với bộ dạng của Tần Sở Thiên hiện giờ gần như là không có gì khác biệt.

Bạn bè làm ăn của tôi đã từng khuyên tôi đừng sống nhu nhược quá thế, phải ngẩng cao đầu lên mà sống, như vậy mới có thể được hoan nghênh.

Vậy mà tôi lại gạt phắt lời khuyên của họ đi, bởi vì tôi nghĩ đó là vì tôi yêu vợ tôi.

Kết quả là tôi bị phản bội, thật là mỉa mai...

Trong lúc tôi đang ngồi trong xe suy nghĩ miên man thì Tần Sở Thiên với cái bộ dạng vẫn khúm na khúm núm ấy đã đưa Ngọc Kim Hương ngồi vào chiếc Maserati.

"Cục cưng, lái xe chậm thôi nhé, hãy chú ý an toàn."

Nhìn khẩu hình miệng của Tần Sở Thiên tôi cũng đoán được ông ta đang nói cái gì với Ngọc Kim Hương.

Brừm brừm!

Rất nhanh sau đó, Ngọc Kim Hương đóng cửa xe lại rồi lái xe đi về phía đường lớn.

Tôi không dám sơ suất, vội đuổi theo ngay lập tức.

Động cơ của chiếc BMW 5 mà tôi mới mua này khá tốt, vậy nên suốt chặng đường không hề bị xe của Ngọc Kim Hương bỏ xa.

Mất khoảng hai mươi phút bám theo, tôi thấy Ngọc Kim Hương dừng xe lại trước một khu thẩm mỹ viện cao cấp.

Tôi cũng dừng xe lại, định đợi bà ta đi rồi mới nhét phong bì lên kính chắn gió hoặc nhét vào cửa xe của bà ta.

Thẩm mỹ viện sang trọng như thế này, mỗi lần đi vào không tốn tầm ba vạn năm vạn mới là lạ, có lẽ đó cũng chính là lý do vì sao Ngọc Kim Hương gần bốn mươi tuổi rồi mà vẫn trẻ đẹp như thế.

Cơ mà điều làm tôi kinh ngạc chính là Ngọc Kim Hương xuống xe nhưng không đi vào thẩm mỹ viện mà lại đi về phía xe của tôi!

Thấy bà ta đi đến cạnh bên cửa xe của tôi, tôi gần như đã khẳng định bà ta đến để tìm tôi!

Cộc cộc cộc!

Bà ta gõ vào cửa kính xe, tôi đành bất chấp hạ cửa kính xuống.

Chúng tôi đã gặp nhau vài lần, chắc chắn là bà ta vẫn còn nhớ tôi.

"Ngô Song?"

Đúng như dự đoán, cửa kính xe vừa hạ xuống, Ngọc Kim Hương đã nhận ra tôi, bà ta dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi tôi: "Tôi nhớ là cậu làm bên thiết kế đúng không? Sao lại theo dõi tôi?"

"Tôi..."

Đột nhiên bị bà ta hỏi như vậy tôi không biết nên trả lời như thế nào cho ổn.

Nhưng dù sao mọi chuyện đã đến nước này, tôi cũng không mất thời gian vòng vo làm gì nữa, bèn cầm phong bì đưa tới trước mặt bà ta.

"Cái gì đây?"

Ngọc Kim Hương cau mày hỏi tôi.

"Chị mở ra xem thì biết." Tôi chỉ vào phong bì đáp lại.

Roẹt!

Ngọc Kim Hương vô cùng tò mò muốn biết bên trong phong bì đựng cái gì, bà ta xé phong bì ra, xem một cách nghiêm túc.

"Ngô Song, cậu làm nhiều nghề thật nhỉ! Vậy mà lại đi làm thám tử tư! Cơ mà lần này cậu đổi nghề thất bại rồi, bởi vì theo lý mà nói, tôi đâu có bỏ tiền ra thuê cậu. Cậu nên cầm đống ảnh này đi tìm Tần Sở Thiên bắt chẹt anh ta thay vì đến tìm tôi..."

Xem xong mấy tấm ảnh, Ngọc Kim Hương không có vẻ gì là tức giận, nhưng đôi mắt đã ngân ngấn nước, cố gắng bày ra biểu hiện chẳng quan tâm giễu cợt tôi.

"Chị à, thực ra tôi không phải thám tử tư gì đó... Tôi đưa chị xem mấy tấm hình này là bởi vì người phụ nữ ở trong đó chính là vợ của tôi..." Thấy bà ta hiểu lầm ý của tôi, tôi chỉ đành nói sự thật.

"Cô ta là vợ của cậu thì đã sao? Thực chất mấy tấm hình này cũng chẳng nói lên điều gì! Bây giờ kỹ thuật photoshop ảnh cao siêu lắm, kể cả cậu có tung cái đống ảnh này lên mạng cũng chả ai tin đâu... Bắt gian thì phải bắt tận giường, mấy tấm hình ôm ấp này chẳng có ý nghĩa gì cả..."

Ngọc Kim Hương ném đống ảnh vào trong xe tôi rồi nói.