Vợ Tôi Ngoại Tình Rồi

Chương 27: Định vị đến từ khách sạn cao cấp

"Cậu muốn tôi cảm ơn cậu thế nào, tôi sẽ cảm ơn như thế ấy." Bạch Tuyết Nghênh chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nửa thật nửa giả cười nói với tôi.

"Được rồi, tôi nhớ kỹ rồi." Tôi không quan tâm Bạch Tuyết Nghênh có nói đùa hay không, dù sao thì tôi vẫn tin đó là sự thật.

Nếu như cô ấy đã nói, cô ấy đồng ý với tất mọi điều tôi muốn để cảm ơn tôi, vậy thì tôi phải nắm chặt cơ hội này thật tốt mới được!

Cao Phong và Liễu Tâm Thuần đã ngủ với nhau rất nhiều lần, nhưng tôi chỉ mới ngủ với Bạch Tuyết Nghênh hai lần, chuyện này không công bằng!

Hơn nữa, những lần đó không thể gọi là ngủ, tất cả đều ở trên xe.

Nhưng mà, Cao Phong và Liễu Tâm Thuần lại nằm trên giường của tôi…!

Nghĩ đến đây, cơn tức giận đã kìm nén bấy lâu nay của tôi bỗng chốc trỗi dậy!

Tôi đã quyết định rồi, lần sau, tôi nhất định phải trực tiếp đến nhà Bạch Tuyết Nghênh, ăn miếng trả miếng!

"Ngô Song, phương án thiết kế của cậu hoàn toàn có thể cầm đi đấu thầu luôn được rồi. Bây giờ, tôi sẽ chuyển vào tài khoản của cậu năm mươi vạn nhân dân tệ ngay lập tức. Nếu như đấu thầu thành công, tôi sẽ thưởng thêm cho cậu ba mươi vạn nữa! Cậu về trước đi, trong hai ngày này, tôi phải nhanh chóng chuẩn bị một số tài liệu khác, khi buổi đấu thầu kết thúc, tôi sẽ liên lạc với cậu!"

Bạch Tuyết Nghênh vừa nói vừa chuyển năm mươi vạn nhân dân tệ vào tài khoản của tôi.

Sau đó, cô ấy bắt đầu miệt mài chỉnh lí tài liệu.

Ting ting! Ting ting!

Ngay sau đó, tôi nhận được thông báo chuyển tiền trên điện thoại di động của mình.

Năm mươi vạn nhân dân tệ hoàn toàn không là gì so với những dự án lớn mà tôi đã từng nhận ở công ty cũ.

Nhưng hiện tại, đối với một công ty nhỏ vừa được thành lập như công ty của tôi mà nói, đây cũng đã là một khoản thu không tệ rồi!

Sau khi đấu thầu thành công còn có thêm ba mươi vạn tiền thưởng.

Thật ra, điều tôi quan tâm không chỉ có ba mươi tiền thưởng này mà còn là danh tiếng và tương lai của công ty tôi.

Vì vậy, tôi nhất định phải củng cố thật chắc mối quan hệ với Bạch Tuyết Nghênh.

Cô ấy không chỉ là đối tác của tôi, mà còn là bàn đạp cho sự phát triển của công ty tôi.

Tôi đã từng vừa bận rộn chăm lo gia đình cùng với vợ vừa điều hành công ty nên đã đánh mất rất nhiều cơ hội giúp công ty phát triển lớn mạnh, cũng vì vậy mà bỏ lỡ rất nhiều nhân tài ưu tú.

Nhưng từ khi tôi mất hết hy vọng đối với vợ của mình, Ngô Song tôi đã không còn những vướng bận về sau nữa. Vì lẽ đó, tôi không chỉ muốn làm công ty của mình trở thành công ty thiết kế mạnh nhất toàn tỉnh, mà còn muốn làm nó trở thành công ty thiết kế đứng đầu cả nước, thậm chí là đứng đầu cả thế giới!

Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được nắm chặt tay!

Nếu biết trước kết quả sẽ như vậy, lúc trước tôi cần gì phải quỵ luỵ như một con chó cơ chứ?

Đàn ông tốt nhất là không nên bị phụ nữ giam cầm.

Ngây ngốc tại chỗ một hồi lâu, tôi mới lấy lại tinh thần. Nhìn dáng vẻ bận rộn của Bạch Tuyết Nghênh, tôi mở miệng hỏi cô ấy: "Chuyện ly hôn của chị thế nào rồi?"

Tôi cũng không biết tôi hỏi cô ấy câu này là vì quan tâm hay vì tò mò, nhưng nhìn thấy cô ấy liều mạng làm việc như vậy khiến tôi thật sự rất đau lòng.

Một người phụ nữ mạnh mẽ luôn khiến người khác cảm thấy đau lòng.

Tôi vừa hỏi tới chuyện này, động tác của Bạch Tuyết Nghênh đột nhiên dừng lại một chút, trong mắt thoáng hiện vẻ sầu muộn.

"Chờ đấu thầu kết thúc rồi nói sau, hiện tại không có thời gian suy nghĩ đến những chuyện này."

Nhưng chỉ trong nháy mắt cô ấy lại thư thái ngay lập tức, sau khi thờ ơ trả lời tôi thì tiếp tục chỉnh lý tài liệu, không thèm để ý đến tôi nữa.

"Được rồi."

Tôi gật nhẹ đầu, cũng không nói thêm cái gì.

Trái tim cô ấy có vết sẹo, hãy để chính bản thân cô ấy từ từ chữa lành.

Ngẫm lại, cục diện rối rắm trong nhà tôi còn chưa dọn xong, cũng không nên lo đến việc nhà của người khác…

Sau đó, tôi lặng lẽ rời khỏi phòng làm việc của Bạch Tuyết Nghênh.

Vì còn sớm nên tôi định đến văn phòng của vợ tôi, chính là Liễu Tâm Thuần, xem thử xem cô ta đang làm gì.

Trên đường đi, tôi mở phần mềm theo dõi và định vị vị trí hiện tại của Liễu Tâm Thuần.

Nhưng mà, điều khiến tôi ngạc nhiên chính là màn hình hiển thị vợ tôi không ở trong công ty mà ở trong một khách sạn cao cấp gần tập đoàn Ngân Hà của Tần Sở Thiên.

"Khốn kiếp…"

Nhìn vào chấm xanh đang nhấp nháy liên tục trên màn hình, cả người tôi hoàn toàn ngơ ngác.

Phải biết rằng, bây giờ đang là giờ làm việc!

Đang trong giờ làm việc ở tập đoàn Thiên Khải, vậy mà lại chạy đến khách sạn gần tập đoàn Ngân Hà, hơn nữa còn là một khách sạn cao cấp…

Còn cần phải suy nghĩ cái gì nữa? Chắc chắn là đi nɠɵạı ŧìиɧ rồi!

Trên đỉnh đầu tôi lập tức tản ra một luồng ánh sáng màu xanh.

Nhưng tôi vẫn có chút không tin vào kết quả này, tôi thà tin con chip định vị đang bị lỗi còn hơn.

Vì vậy, tôi vội vàng tăng nhanh bước chân, đi đến cửa phòng làm việc của vợ tôi.

Cánh cửa văn phòng khóa chặt.

Tôi gõ cửa, nhưng không có bất kỳ phản hồi nào.

"Xin hỏi anh là…"

Lúc này, một nhân viên nữ đi ngang qua, có lòng tốt hỏi tôi.

"Xin chào, tôi đến tìm Liễu Tâm Thuần, hôm nay cô ấy không đến đây đây sao?" Tôi khẽ gật đầu với cô nhân viên, lịch sự hỏi.

Liễu Tâm Thuần à! Cô ấy có đến công ty vào buổi sáng, nhưng mà cô ấy nói không được khỏe cho nên đã xin phép nghỉ để về nhà rồi." Cô nhân viên thành thật trả lời.

"Được rồi." Tôi giả vờ như hơi nuối tiếc gật đầu.

"Cảm ơn cô."

Sau khi nói cảm ơn cô nhân viên, tôi lập tức nhấc bước đi đến bãi đỗ xe ở dưới tầng hầm.

Brừm brừm brừm!

Tôi đạp mạnh chân ga, lao ra khỏi bãi đỗ xe.

Nhân lúc bọn họ còn chưa rời đi, tôi phải nhanh chóng đến khách sạn cao cấp đó càng nhanh càng tốt!

Một khi có bằng chứng Tần Sở Thiên và Liễu Tâm Thuần nɠɵạı ŧìиɧ, tôi có thể cầm chứng cứ này đến tìm vợ của Tần Sở Thiên là Ngọc Kim Hương.

Đến lúc đó, ắt hẳn Tần Sở Thiên sẽ thân bại danh liệt!

Hơn nữa, nếu chỉ làm Tần Sở Thiên thân bại danh liệt, tôi cũng không thấy thỏa mãn lắm, tôi muốn báo thù như cách tôi báo thù Cao Phong, phải ngủ cùng với Ngọc Kim Hương!

Chỉ có như vậy mới có thể xóa sạch mối hận trong lòng tôi!

Trên quãng đường kế tiếp, tôi không hề lãng phí dù chỉ một giây, dùng tốc độ nhanh nhất lái xe đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm của khách sạn!

Tần Sở Thiên thường lái một chiếc Mercedes-Benz G màu đen, rất dễ nhận biết, lúc này đang dừng ở vị trí gần cửa thang máy.

Tôi tìm một vị đỗ xe kín đáo cách chiếc Mercedes-Benz G kia không xa, kiên nhẫn chờ bọn họ xuống.

Chỉ cần chụp được Tần Sở Thiên và Liễu Tâm Thuần ở trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm của khách sạn này, về cơ bản là đã có thể nện Tần Sở Thiên một cú rồi.

Tôi mở phần mềm định vị trên điện thoại di động ra, nhìn chằm chằm vào chấm xanh ở giữa màn hình.

Không thể không nói, màu sắc của cái chấm màu xanh này rất phù hợp với hoàn cảnh hiện tại, nó chớp nháy liên tục, xanh đến mức tâm trạng của tôi vốn chỉ là một mặt nước phẳng lặng cũng không khỏi hoảng hốt cả lên.

Nếu theo tính cách hung bạo của tôi trước đây, lúc này, chắc hẳn tôi đã cầm dao xông thẳng lên phòng khách sạn!

Nhưng tôi không ngu như vậy, bởi vì tôi có cách tốt hơn để trả thù bọn họ!

Gϊếŧ bọn họ chỉ làm vơi nỗi căm hận nhất thời của tôi, nhưng không thể khiến tôi giải thoát.

Nhưng nếu như làm bọn họ thân bại danh liệt, nếu đội mũ xanh ngược lại cho bọn họ, nếu như bọn họ bị bỏ tù, còn tôi thì đứng ở trên cao khinh thường nhìn dáng vẻ chật vật của bọn họ, đó mới là sự trả thù thành công nhất!

Tích tích… Tích tích.

Ngay lúc này, chấm xanh định vị vị trí trên màn hình bắt đầu chuyển động!

"Bọn họ đang xuống…"

Tôi vừa trầm ngâm suy nghĩ vừa lấy ra một chiếc máy ảnh SLR.

Không sai, để chụp được những bức ảnh sắc nét, tôi đã mua một chiếc máy ảnh phản xạ ống kính đơn.