Danh Tiếng Hoa Khôi

Chương 11. Tới phỏng vấn xin việc ở của hàng tạp hóa, bị vu oan trộm đồ, bắt lột sạch quần áo.

(Chương 11-15: Làm thêm đóng học phí)

Lâm Mỹ sắp vào đại học, nhưng chuyên ngành cô chọn, mỗi kỳ phải đóng tới hơn vạn tiền học phí. Trong nhà lại không có đủ tiền tiết kiệm đóng học phí cho cô, Lâm Mỹ phải tự đi tìm việc làm thêm kiếm tiền.

Hôm nay, lúc cô đi ngang của một cửa hàng tạp hóa, thấy trên cửa có dán thông báo tuyển dụng, bên trên ghi là: Tuyển nhân viên bán hàng, lương 6000/tháng.

Lâm Mỹ nghĩ, cửa hàng này gần nhà đi bộ vài bước là tới, có thể tiết kiệm phí di chuyển, hơn nữa ba bữa cơm về nhà ăn cũng rất tiện.

Lâm Mỹ đi vào trong tiệm tạp hóa, muốn hỏi chi tiết về công việc.

“Xin chào, cho tôi hỏi ở đây đang tuyển người đúng không?”

“Vâng, cô đến xin việc à?” Người thu ngân trả lời.

“Ừm, tôi muốn hỏi công việc này phải làm những gì?”

“Nếu cô vào làm thì chỉ cần sắp xếp hàng hóa trên kệ trong cửa hàng, cái gì hết thì bổ sung vào. Làm việc đủ hai tháng sẽ được phát tiền lương.”

“Tôi muốn xin vào làm thì có phải chuẩn bị gì không?”

“Ngày mai cô cứ tới sớm vào làm là được.”

“Tôi có thể xem trước nơi làm việc không?”

“Được chứ, cô cứ tham quan tự nhiên .” Nói xong câu này, chàng trai trẻ quay trở lại quầy thu ngân.

Lâm Mỹ bắt đầu đi dạo quanh tiệm, hàng hóa đa dạng từ đồ uống, đồ ăn vặt cho đến thức ăn nhanh cũng có, lúc ra cô đi ngang quầy thu ngân chào anh bạn thu ngân một tiếng, định ra về.

“Tít tít tít.” Máy cảm ứng ở cửa vang lên, vốn chỉ có lúc hàng hóa chưa trả tiền đi qua thì máy cảm ứng mới kêu lên.

Như vậy, Lâm Mỹ vừa bước qua, máy cảm ứng kêu lên mang ý nghĩa trên người Lâm Mỹ có hàng hóa chưa được trả tiền.

Chàng trai ở quầy thu ngân nhanh chóng bước ra ngăn cản Lâm Mỹ: “Cô ăn trộm không được rời đi.”

“Tôi không ăn trộm.”Lâm Mỹ cố gắng giải thích, nhưng chẳng có tí thuyết phục nào.

“Máy cảm ứng chưa sai lần nào, một là cô lấy đồ vật đã trộm ra, hai là tôi lấy ra cho cô.”

“Tôi không trộm thật mà.”

“Tôi thấy cô không thích uống rượu mời mà muốn uống rượu phạt.” Chàng trai trẻ dùng tay soát túi áo túi quần Lâm Mỹ, nhưng không tìm được gì.

“Cô cởϊ áσ khoác ra.”

Lâm Mỹ cởϊ áσ đưa cho chàng trai.

Người này cầm lấy cổ áo khoác rũ mấy cái trong không khí, muốn làm cho đồ vật bị giấu bên trong rơi ra ngoài, nhưng vẫn như cũ chẳng tìm được gì.

“Cởi cả quần ra nữa.”

“Không được.” Lâm Mỹ vội đưa tay giữ lấy quần mình.

“Nếu cô không đưa đồ vật đã trộm ra đây, vậy tôi phải tiếp tục soát người.”

“Không phải anh sờ qua rồi à, bên trong không có gì hết.”

“Tôi còn chưa kiểm tra kỹ, nên sẽ không đưa ra kết luận. Nếu cô không phối hợp, tôi sẽ gọi cảnh sát đến.”

“Đừng đừng, tôi cởi.” Lâm Mỹ không muốn để lại hồ sơ trong cục cảnh sát, nên đành đồng ý với yêu cầu của nhân viên cửa hàng.

Lâm Mỹ tháo giày để sang một bên, sau đó đứng thẳng người, bắt đầu cởϊ qυầи, lúc nhấc chân lên cô bị mất thăng bằng, Lâm Mỹ ngã nhào vào l*иg ngực chàng trai, hai chân trần trụi, quần còn treo ở trên mắt cá chân.

“Dâʍ đãиɠ, tôi chỉ là nhân viên, cô đã vội vàng muốn câu dẫn đàn ông đến thế hả?” Tuy nói như vậy, nhưng chàng trai cũng không đẩy Lâm Mỹ ra.

“Đúng là trong quần không có, nhưng nhỡ cô giấu ở chỗ càng kín đáo hơn, cô cởϊ áσ ra đi.” Chàng trai không thèm nhấc quần lên kiểm tra, để nó treo nguyên trên mắt cá chân cô, xộc xệch nằm trên đất.

“Tôi đâu còn chỗ nào giấu đồ nữa.” Hiện tại, Lâm Mỹ để trần hai đùi, nửa người dưới chỉ có một chiếc qυầи ɭóŧ, một đôi tất, nửa bên trên vẫn chỉnh tề còn được một chiếc áo phông.

Lâm Mỹ và chàng trai đứng ngay ở cửa ra vào tiệm tạp hóa, bất cứ lúc nào cũng có khách hàng tiến vào, người qua đường có thể xuyên qua cửa kính trong suốt nhìn rõ mọi chuyện xảy ra bên trong.

Chàng trai kia cũng lười nói nhiều, nhấc một tay giữ chặt eo Lâm Mỹ, một tay dứt khoát lột bỏ áo phông trên người cô, để lộ bầu ngực đẫy đà xuất hiện trong không khí.

“Đúng là đồ dâʍ đãиɠ, ra ngoài còn không mặc áo ngực. Tôi nghĩ cô không tới xin việc, mà tới tìm người chơi cô nhỉ?” Chàng trai vừa xoa nắn đùa nghịch hai vυ' Lâm Mỹ, vừa phán đoán mục đích cô tới đây.

“A…” Vυ' bị nghịch, một dòng điện chạy dọc cơ thể Lâm Mỹ.

“Được rồi, bây giờ chỉ còn một chỗ là chưa kiểm tra.” Bàn tay chàng trai trượt đến cửa huyệt Lâm Mỹ, cách một lớp vải cứ thế vuốt ve.

“Chỗ đõ không giấu đồ được đâu.” Cả người Lâm Mỹ giờ chỉ còn sót lại qυầи ɭóŧ và tất. Thân thể cô gần như trần trụi mà phơi bày đối diện với đường quốc lộ. May mà bây giờ là một giờ chiều, đúng lúc nắng nóng cao điểm, mọi người ở hết trong nhà nghỉ trưa, ngoài đường vắng vẻ không có ai, nhưng mà vạn nhật có người đi qua thì sao, Lâm Mỹ thấy thẹn lấy tay che đi nơi riêng tư của mình.

“Cô còn có mặt mũi nói không giấu được. Cô xem đi nơi này ướt như vậy, có phải cô lấy trộm đồ uống trong cửa hàng đúng không?”

“Không…không có…” Lâm Mỹ không có cách nào phản bác lại lời chàng trai, cô không thể nói bời vì anh sờ tôi, thân thể tôi mẫn cảm nên chảy ra dịch nhầy chứ.

“Tôi thấy mình đoán đúng rồi, nếu không sao những chỗ khác cởi hết rồi, còn nơi này cô vẫn muốn giữ không cho kiểm tra.”

Hai tay Lâm Mỹ đang che chở nơi riêng tư chẳng có tác dụng gì, chàng trai đưa tay mò vào qυầи ɭóŧ từ phía sau mông Lâm Mỹ, kéo thẳng một phát giật qυầи ɭóŧ xuống tận dưới gối cô.

Sau đó chàng trai đút hai ngón tay vào huyệt nhỏ khuấy loạn khắp nơi, giống như anh ta đang đi tìm kiếm đồ bị mất thật.

“Cô mau nói cô giấu đồ ở đâu?” Ngón tay chàng trai thon dài, đâm chọc không có quy luật, làm cho Lâm Mỹ cảm nhận được một tia kɧoáı ©ảʍ tràn ra.

“Ồ, hóa ra cô giấu đồ trong huyệt nhỏ thật, bảo sao chảy nước không ngừng, chẳng nhẽ cô không nắp chặt bình?”

Chàng trai cao hơn cô một cái đầu, tư thế đứng này không dễ để cắm tay sâu vào bên trong, anh ta lôi Lâm Mỹ tới trên ghế ngồi cho khách, ngón trỏ và ngón giữ đâm mạnh vào trong.

“Hôm nay cô không giao ra đồ uống trộm trong tiệm thì đứng nghĩ rời khỏi cửa hàng.”