Quá trình ra khỏi căn cứ dưới lòng đất diễn ra rất suôn sẻ. Tửu Sơ dẫn theo người đàn ông to lớn lầm lì đằng sau vào tận bên trong khách sạn nhà gỗ, cầm lấy máy tính cùng ba lô trên ghế sô pha.
Tửu Sơ đeo ba lô lên, định bước ra khỏi căn nhà gỗ thì chợt thấy sau lưng nhẹ tênh.
Chính Di Tân đã giúp Tửu Sơ lấy ba lô xuống.
Hắn vẫn như cũ còn hơi sợ hãi và rụt rè, cúi đầu không dám nhìn người yêu, hành động cởi ba lô có chút khẩn trương, nhưng lại rất kiên quyết.
Hắn không muốn Tửu Sơ yêu quý của mình mệt mỏi, mặc dù thực ra chiếc ba lô rất nhẹ.
Di Tân khoác ba lô lên vai, vì dây đeo vai không đủ dài nên phải quàng chéo trước ngực vạm vỡ.
Chiếc ba lô nhỏ không quá lớn hoàn toàn không phù hợp với thân hình cao lớn của hắn, Di Tân dường như không nhận ra sự không phù hợp này, vẫn lặng lẽ cúi đầu, chờ Tửu Sơ tiếp tục dẫn hắn ra khỏi nơi này.
Hắn không biết mình muốn đi đâu, nhưng chỉ cần nơi Tửu Sơ muốn đi, chỉ cần hắn có thể ở bên cạnh cậu thì không quan trọng là ở đâu.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Tửu Sơ hơi mở to khi ba lô bị lấy đi, cậu chợt bật cười khi thấy ba lô của mình đã bị vóc dáng cao lớn của đối tượng trừng phạt biến thành ba lô mini.
Thanh niên da trắng như tuyết cười vui vẻ, lộ ra bên ngoài khẩu trang đôi mắt hoa đào cười đến cong cong như có cảm giác lung linh mơ hồ, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Di Tân vẫn luôn lặng lẽ nhìn lén Tửu Sơ ngây người nhìn chằm chằm vào đôi mắt mang theo ý cười của Tửu Sơ, sau một lúc lâu mới có chút thẹn thùng mà cúi đầu xuống càng thấp hơn, bàn tay cầm dây đeo có chút bất an mà siết chặt, giống như một con chó lớn không biết làm thế nào để bù đắp cho những sai lầm.
Hắn không biết tại sao Tửu Sơ đột nhiên bật cười, lo sợ rằng Tửu Sơ yêu quý ghét bỏ hắn đã xen vào chuyện của người khác. Rốt cuộc thì... hắn là một gã cực kỳ dơ bẩn.
Đúng lúc Di Tân đang suy nghĩ lung tung và rơi vào tâm trạng buồn bã và áp lực, Tửu Sơ chỉ kiễng chân lên vươn tay chạm vào gương mặt của đối tượng trừng phạt.
Cậu thân mật vuốt ve đôi má nhợt nhạt, không còn chút máu của Di Tân, rồi cúi đầu hắn xuống một cái.
"Anh thật là dễ thương."
Giọng của Tửu Sơ mềm mại như viên kẹo bông, ngọt đến mức khiến người ta muốn nhũn tim.
Trong căn nhà gỗ yên tĩnh không có người ở, Di Tâm ngây người đứng đó một lúc, cúi xuống theo động tác của Tửu Sơ, rõ ràng là người có vóc dáng cao lớn cường tráng, nhưng lúc này lại ngoan ngoãn như một con cừu non biết nghe lời.
Hai người chóp mũi chạm vào nhau, hít thở không thông, cứ như thể họ là đôi tình nhân thân thiết vậy.
"Đúng lúc em cũng mệt rồi, chi bằng anh sao cõng em trên lưng đi..."
Đôi đồng tử trong veo của Tửu Sơ long lanh với ánh sáng rực rỡ mê hoặc, làm cho mắt Di Tân hoảng hốt, vành tai đỏ bừng lên, cảm xúc còn đang miên man suy nghĩ ban nãy lập tức bị chiếm lấy bởi sự ngại ngùng.
"…Được, được!"
Hắn đáp lại trong tiềm thức, sau đó liền bế Tửu Sơ trước ngực. Một cái ôm công chúa rất đúng chuẩn.
Đầu óc trống rỗng, phải mất một lúc lâu sau Di Tân mới nhận ra rằng mình đã làm sai động tác, ánh mắt né tránh có chút ảo não cùng sợ hãi, hắn tiếp tục im lặng đứng tại chỗ, như thể không biết phải làm thế nào để bù đắp cho hành vi ngu ngốc của mình.
Tửu Sơ bị hắn ôm trước ngực hai tay ôm cổ hắn, dường như có chút bất lực mà vùi đầu vào cổ đối tượng khiển trách, đột nhiên phát ra tiếng cười.
Hơi thở ấm áp từ đôi môi đỏ mọng khiến làn da lạnh lẽo đỏ bừng.
Tửu Sơ cười đến mức sắp không thở nổi nhưng khi nhìn thấy lỗ tai đỏ bừng sắp bốc ra hơi nước liền không trêu đùa Di Tân nữa, mà nhỏ giọng nói bên tai hắn:
“Chúng ta đi thôi, đã đến giờ về nhà rồi."
Sự việc đã được giải quyết, những người đó trong căn cứ một lát nữa cũng sẽ không thể đi ra, nên không cần vội vàng rời đi, nhưng cũng không cần tiếp tục tiêu sái ở đây. Chuyện của Di Tâm vẫn chưa xử lý xong, Tửu Sơ cảm thấy mình vẫn còn đau đầu.
Sau khi nghe thấy giọng nói của Tửu Sơ, Di Tân dường như có chút ngẩn người, sau đó liền nghiêm túc mà cẩn thận gật đầu. Ở nơi Tửu Sơ không nhìn thấy, đôi con ngươi đen nhánh của hắn dường như có chút hơi nước hiện lên.
Về nhà.
Đó là một lời nói ấm áp mà Di Tân chưa bao giờ nghĩ đến, cho đến bây giờ hắn vẫn không thể tin rằng mình dường như đã được tha thứ.
"..."
Có lẽ đây chỉ là sự dịu dàng cuối cùng. Rốt cuộc, người yêu không biết tất cả mọi thứ về hắn kể cả quá khứ tồi tệ, dơ bẩn của hắn.
Di Tân hô hấp cứng lại như thể tưởng tượng ra kết cục xấu nhất, nhìn thấy bóng dáng người yêu quay đi không chút do dự, trái tim trong l*иg ngực hắn gần như ngừng đập.
Hắn cố gắng hết sức để duy trì bình tĩnh, cánh tay ôm người yêu trong lòng không hề run rẩy chút nào, vững vàng như sắt thép bê tông, trong mắt hắn tràn đầy day dứt cùng yêu thương đối với Tửu Sơ.
Cả hai cứ như vậy bước ra khỏi khách sạn bằng gỗ. Tửu Sơ nhìn lên bầu trời sau khi bước ra khỏi nhà.
Phía trên bầu trời đầy mây, vết nứt xé toạc bầu trời Lam tinh vẫn nằm đó, nhưng dường như không còn mở rộng nữa mà trở nên im lặng. Nó như thể cơn thịnh nộ của Thần đang mờ dần, trì hoãn sự diệt vong sắp xảy ra này.
Nhìn lại, Tửu Sơ dường như đang suy nghĩ điều gì đó, đôi má trắng nõn nhẹ nhàng áp vào cổ Di Tân, cái chạm nhẹ nhàng cũng đủ để chạm đến những góc khuất nhất trong trái tim anh.
"..."
Di Tân thận trọng cúi xuống nhìn lén Tửu Sơ, ánh mắt tự do rơi trên khuôn mặt trầm tư của Tửu Sơ, một lát sau cũng luyến tiếc mà rời tầm mắt đi chỗ khác.
Nếu có thể, Di Tân thực sự hy vọng thời gian có thể dừng lại ở thời điểm này, để hắn cùng Tửu Sơ mãi mãi thân thiết và hạnh phúc như vậy.
"..."
Di Tân lặng lẽ bước đi trong khu rừng nghỉ mát có nhiều cây cối rậm rạp, không làm phiền đến Tửu Sơ đăng trầm tư.
Hắn nhẹ nhàng ôm người yêu vào lòng, hoàn toàn khác với vẻ u ám và đáng sợ ở căn cứ trước đây, như thể hắn đang ôm một bảo vật vô cùng mong manh, rất cẩn thận, vạn phần trân trọng.
Camera giám sát rải rác khắp khu rừng phản ánh ánh hoàng hôn rực rỡ đan xen giữa những tán cây, đồng thời phản chiếu hình ảnh bóng người cao lớn này đang chậm rãi bước ra.
Hình ảnh trong camera giám sát ngày càng rung động dữ dội trở nên mơ hồ, mờ ảo. Cuối cùng chỉ còn lại một chút bóng dáng đã bị cắt xén.
Trong hình ảnh cuối cùng, con người cao gầy được ôm trong tay dường như tinh nghịch mà vươn đưa tay ra vuốt ve gương mặt Thần, giọng nói mát lạnh động lòng người khiến người ta mê muội lắng nghe, thấp thoáng có thể nghe thấy là đang nói những lời âu yếm, thân mật.
Mà Thần với thân hình cao lớn lại cúi đầu ôn nhu đến mức không thể tưởng tượng được, tùy ý để cho con người nghịch ngợm với đôi tai đỏ bừng, cử chỉ vô cùng sủng nịnh.
Phòng giám sát.
Nhà nghiên cứu đang trên đà phát điên, thẫn thờ nhìn bức ảnh được chụp từ lúc nào không biết, trong một khoảnh khắc, anh ta không biết diễn tả tình cảm của Thần dành cho con người trong vòng tay của mình như thế nào.
Tình cảm bộc lộ trong cách cư xử của Thần có thể nói là cưng chiều, nhưng bằng cách nào đó, anh ta cảm thấy nó giống như một lời cầu xin khiêm tốn hơn. Cầu xin người yêu trong vòng tay đừng vứt bỏ mình, đừng bỏ rơi mình.
Nhưng làm thế nào điều này lại có thể? Ngài là Thần tối cao, là Thần đã tạo ra thế giới này và sẽ hủy diệt nó! Làm sao có thể khiêm tốn cầu xin tình yêu của một con người bình thường?
Nhà nghiên cứu đau đầu không hiểu nổi những bức ảnh này. Những lời thì thầm bên tai là hình phạt cho việc anh ta nhìn trộm khuôn mặt thật của Thần. Cuối cùng, anh ta không thể cầm cự được nữa mà ngã xuống đất tiếp tục ngất xỉu.
Tửu Sơ không biết những gì đang xảy ra trong căn cứ phía sau và cậu cũng không muốn chú ý.
Cậu chỉ nhàm chán mà dựa vào cơ ngực săn chắc của đối tượng trừng phạt, một mạch đi tới con đường quốc lộ ở bìa rừng. Ở đó Tửu Sơ đã chuẩn bị sẵn một chiếc ô tô.
“Lên xe đi!”
Tửu Sơ từ trong lòng của đối tượng trừng phạt ngồi xuống ghế lái.
Bên ngoài xe, Di Tân do dự, phân vân không biết có nên ngồi vào ghế lái phụ hay không.
Hắn vẫn còn lo sợ mà không dám chủ động đến gần người mình yêu, nhưng ngồi ở băng ghế sau sẽ quá Tửu Sơ, xa đến mức Di cảm thấy tim mình nhói lên.
“Ngồi xuống đây đi!"
Tửu Sơ nhìn thấy sự rụt rè của Di Tân, sau khi tháo khẩu trang môi cậu hơi cong lên, đầu ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ vào chỗ ngồi bên cạnh.
Di Tân nghe vậy mới có chút cứng đờ mà ngồi ở ghế phụ, cúi đầu không nói lời nào, nhưng tim lại đập nhanh hơn một chút.
Tửu Sơ khởi động xe chạy dọc theo quốc lộ hướng về trung tâm thành phố. Cậu sẽ về nhà và nghỉ ngơi một thời gian trước khi lên tàu du lịch đó để gặp gỡ Di Tâm.
Nghĩ như vậy, Tửu Sơ đột nhiên quay đầu nhìn về phía đối tượng trừng phạt, Di Tân trốn tránh không kịp mà ánh mắt chạm nhau.
Di Tân vội vàng thu hồi ánh mắt, uể oải cúi đầu, có vẻ bất an vì hành động nhìn trộm của hắn bị phát hiện.
Tửu Sơ chăm chú quan sát hắn một lúc lâu, sau đó đỗ xe bên hồ nước gần khu rừng nghỉ dưỡng.
Hoàng hôn trên khu rừng được phản chiếu trên mặt hồ, ánh mặt trời ấm áp chiếu qua cửa kính xe, chiếu lên gương mặt trắng như tuyết của Tửu Sơ khiến nó càng thêm nhu hòa.
"Tôi nhớ tới lúc trước anh ở căn cứ, hình như muốn nói cái gì..."
Tửu Sơ biết rằng Di Tân vẫn còn những khúc mắc chưa được cởi bỏ, so với việc chìm đắm trong cảm giác tội lỗi khi hại chết người yêu và không dám đối diện của Di Tâm, nhân cách chủ Di Tân dường như có cảm giác tội lỗi và đau đớn khôn tả.
So với Di Tâm cũng không khá hơn bao nhiêu, nhưng tính cách hướng nội nên làm người khác rất dễ khó phát hiện, Tửu Sơ định ngay bây giờ cùng nhau nói rõ ràng mọi chuyện. Không thể để sự hỗn loạn và bi kịch ở công viên giải trí được lặp lại lần nữa.
"Tôi…"
Di Tân bị câu nói đột ngột của Tửu Sơ làm cho sững sờ, đồng tử co rút lại, lòng bàn tay nhợt nhạt đặt trên đầu gối từ từ siết chặt, các khớp ngón tay thon dài căng thẳng đến nỗi trở nên trắng bệch.
Sau vài giây im lặng, Di Tân ngước mắt lên, đôi đồng tử đen láy cố nén nỗi đau gần như sắp chết chìm và sự miễn cưỡng khi sắp phải chia tay người yêu.
"Tôi xin lỗi…"
Do cảm xúc bị kìm nén quá mức, giọng Di Tân bị giật giật. Hắn biết rằng bây giờ chính là phán quyết cuối cùng dành cho hắn. Trước mặt người yêu từ cõi chết trở về thú nhận tâm hồn dơ bẩn và trái tim tội lỗi không thể tha thứ của hắn, sau đó chờ đợi yêu ra quyết định cuối cùng. Nhận được những gì hắn đáng phải nhận.
Đôi mắt dài và hẹp của Tửu Sơ hơi nhướng lên, cậu lặng lẽ nhìn Di Tân với vẻ mặt khẩn trương, chờ Di Tân nói tiếp.
Tửu Sơ xoa nhẹ những ngón tay của mình lên đôi má nhợt nhạt của Di Tân như để khích lệ.
Dưới sự an ủi của Tửu Sơ, con ngươi của Di Tân run lên, chậm rãi mà nói ra từng chữ:
"Lúc trước ở công viên giải trí... Tôi nói dối cậu, tôi uống thuốc nên Di Tâm mới không xuất hiện..."
Di Tân thú nhận những gì đã làm ở công viên giải trí ngày trước, tuy chỉ cách nhau một tuần nhưng đối với Di Tân, ký ức vô cùng đau thương ấy đã được nhắc đi nhắc lại hàng nghìn lần.
Cho dù đó là tình yêu dành cho Tửu Sơ hay sự chán ghét đối với chính bản thân mình, thì cứ lặp đi lặp lại nhiều lần đều khắc cốt ghi tâm.
Sau khi chết trở về thân thể ban đầu, hắn trừng phạt bản thân theo cách này không ngừng nhớ tới, liên tục lặp lại những ký ức và cảm xúc xuyên thấu tim đó, đắm chìm trong những cảm xúc thống khổ mà chết lặng. Bởi vì hắn biết chỉ khi lặp đi lặp lại cho đến khi ý thức bị gột rửa sạch sẽ thì mới trả được hết tất cả tội lỗi do hắn gây ra. Hắn chưa bao giờ dám nghĩ rằng sẽ một lần nữa được cảm nhận hơi thở của người yêu, người yêu mà hắn không thể tìm thấy sau khi tìm kiếm suốt thời gian qua lại xuất hiện ngay trước mặt mình.
Đây là hình ảnh mà Di Tân không bao giờ dám mơ tới, không muốn nghĩ đến nguyên nhân người yêu xuất hiện, nhưng chỉ là không muốn mất đi một lần nữa, hắn trân trọng từng giây phút được ở bên người yêu.
Dù người yêu có lựa chọn như thế nào sau khi biết sự thật thì hắn cũng sẽ không bao giờ lừa dối nữa, hắn đã nếm trái đắng của sự lừa dối rồi cho đến bây giờ hắn cũng không thể buông bỏ được.
"Tôi làm hại cậu..."
Di Tân không dám nói từ nào về cái chết, thậm chí việc tưởng tượng tới nó thôi cũng đã trở thành một cực hình.
Hắn không dám nhìn vào đôi mắt sạch đẹp, xinh đẹp của Tửu Sơ, ánh mắt xẹt qua để tránh khỏi tầm mắt của cậu, đôi mắt đen đầy trống rỗng và tuyệt vọng.
Hắn mở đôi môi nhợt nhạt tiếp tục nói từng chữ, siết chặt ngón tay theo từng lời anh nói, để lại vết máu hằn sâu trên lòng bàn tay.
"Tôi đã từng... thích Ellie, xin lỗi, tôi... dơ bẩn."
Cùng với tình yêu được nói ra một cách cẩn thận:
"... nhưng anh yêu en, rất yêu..."
Di Tân không biết làm thế nào để diễn tả cảm xúc trong lòng, lần đầu tiên hắn cảm thấy vốn từ vựng của mình quá thiếu thốn, chỉ có thể lẩm bẩm lặp đi lặp lại "anh yêu em".
Sau đó hắn tuyệt vọng ngước mắt lên nhìn Tửu Sơ trước mặt, chờ đợi kết cục của chính mình.
Tửu Sơ nhìn Di Tân đang căng thẳng đến mức đôi môi run rẩy, đôi đồng tử thâm sâu, xinh đẹp dường như hiện lên một chút ôn nhu, dừng một chút, Tửu Sơ lại gần cảm nhận thấy hơi thở của Di Tân.
“Anh thực sự yêu Ellie?”
Giọng Tửu Sơ rất bình tĩnh.
Ánh mắt của Di Tân đau thương đang định trả lời thì Tửu Sơ đã vươn tay ra đặt lên ngực hắn, cậu cảm nhận được dưới làn da mềm mại, tim hắn đập ngày càng nhanh.
“Khi nhìn thấy cô ấy, tim có đập nhanh hơn, mặt có đỏ lên không?”
Tửu Sơ cong đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhìn đối tượng trừng phạt đỏ bừng trước mặt.
Hắn dường như vẫn còn đang ngẩn người, hắn không hiểu ý tứ của Tửu Sơ nhưng đôi mắt đen của hắn trở nên có chút ướŧ áŧ, trên khuôn mặt luôn luôn không biểu đạt cảm xúc cũng lộ ra vẻ thất thố.
Làn da trắng như tuyết của người yêu trước mặt tiếp tục đến gần, giọng nói nhẹ nhàng như một giấc mơ ngọt ngào:
"Muốn hôn cô ấy, ôm cô ấy, cùng chạm vào làn da của nhau sao?"
Không khí trong xe như đang nóng lên
“!!!”
Di Tân nhìn đôi mắt tươi cười của Tửu Sơ, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ có thể cứng ngắc ngồi tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
"Không không không có."
Một hồi lâu, não hắn mới hoạt động trở lại vội vã trả lời. Hắn cũng nhớ lại cảm giác buồn nôn mà hắn cảm thấy khi muốn tỏ tình với Ellie. Nó vẫn như vậy cho đến ngày nay. Chỉ cần tưởng tượng ra cảm giác được ở gần Ellie thôi hắn cũng sẽ cảm cực kỳ khó chịu.
Còn nếu đối tượng tỏ tình đổi thành người yêu trước mặt, hắn chưa bao giờ có loại cảm giác đó, chỉ cảm thấy tim đập càng ngày càng nhanh và máu trong mạch máu gia tăng tốc độ gần như muốn nứt toạc ra.
Nghĩ đến đây, Di Tân chợt nhận ra điều gì đó, mở to hai mắt, trong con ngươi đen dường như có giọt lệ.
Sự chán ghét và chối bỏ bản thân bấy lâu nay khiến hắn có chút choáng ngợp khi đối diện với sự thật.
"Đương nhiên đó không phải yêu, chỉ là anh hiểu lầm..."
"Ở trong mắt của em, anh tốt đẹp không chút nào dơ bẩn."
Tửu Sơ cười xoa xoa khuôn mặt thẹn thùng của đối tượng trừng phạt.
"Nhưng còn em thì sao? Anh nghĩ đó là hiểu lầm hay là tình yêu thật sự?"
Tửu Sơ giọng nói nhẹ nhàng, nhưng nghiêm túc. Đối với đối tượng trừng phạt không biết yêu thương này, Tửu Sơ cảm thấy mình nên đưa ra phán quyết của riêng mình.
“Yêu, anh yêu em, mỗi khi nhìn thấy em, tim anh đập nhanh hơn, anh muốn hôn em, ôm em… chạm vào da thịt em.”
Di Tân hơi thở run rẩy xen lẫn trong giọng nói, nhưng giọng điệu rất chắc chắn.
Nhìn thấy mục tiêu trừng phạt ánh mắt run rẩy lại cháy bỏng, giọng điệu có vẻ tràn đầy yêu thương mê đắm, Tửu Sơ trong nháy mắt mà ngây người.
Trên gò má hiện lên một tầng mỏng đỏ ửng, như thể khuôn mặt trắng như tuyết được bao phủ bởi một tầng sương khói hồng sa, đẹp đến nỗi khiến người ta say mê.
"Khụ khụ! Em đã nghe thấy lời tỏ tình của anh, vậy nên bây giờ chúng ta làm hòa."
Tửu Sơ nhìn sang chỗ khác có phần không được tự nhiên, đó là kết cục của trò hề chia tay trước đó ở công viên giải trí.
Ở phía đối diện, Di Tân vẫn như cũ nhìn người yêu của mình, dù không hay thể hiện bất cứ biểu cảm nào nhưng đôi mắt trở nên vô cùng sáng ngời bởi phấn khích và vui sướиɠ cũng đủ lý giải cảm xúc của Di Tân lúc này.
Tuy nhiên, sau một lát vui mừng, Di Tân có vẻ vẫn có chút bất an, hắn mím môi nhớ lại thời điểm hình ảnh của người yêu vỡ ra từng mảnh. Mỗi lần nhớ lại kỷ niệm đó, tim hắn đều đau đến không thở nổi:
"Nhưng trước đây anh... đã lừa dối em, khiến em..."
Di Tân nói, siết chặt ngón tay trong lòng bàn tay, sắc mặt dần tái nhợt, hắn không phải là người yêu đủ tư cách, dù không dơ bẩn cũng không đáng được yêu.
Có lẽ đối với người yêu Tửu Sơ, ở bên hắn là vết nhơ lớn nhất, hắn hoàn toàn không xứng đáng với tình yêu của Tửu Sơ, cái gọi là tình yêu của hắn là vô cùng đáng khinh bỉ và không đáng được nhắc tới.
Tửu Sơ nghe xong liền liếc nhìn hắn, đôi con ngươi đen xinh đẹp trở nên trong sáng dưới phản chiếu của mặt trời lặn bên ngoài cửa sổ xe, nhưng lại khiến người khác không cách nào nhìn thấu được cảm xúc.
Tửu Sơ nhìn thấy Di Tân vẫn còn bị mắc kẹt trong ký ức đó, ký ức về cái chết của cậu.
Có lẽ cũng giống như Di Tâm quá sợ hãi khi gặp cậu, ngược lại người không thể tha thứ cho Di Tân nhất lại là chính hắn.
Tửu Sơ vốn rất hiểu lòng người, không nói lời nào dễ dàng tha thứ như vậy, cậu biết cho dù có nói thì Di Tân cũng không dễ dàng buông bỏ được. Thay vào đó, Tửu Sơ nhẹ giọng nói:
"Em thực sự tức giận với hành vi trẻ con của anh".
Nghe thấy giọng nói của người yêu bỗng trở nên lạnh lùng, đôi đồng tử đen của Di Tân trở nên trống rỗng.
"Ở trong mắt em, hai người đều là một người như nhau. Mong rằng hai người có thể chấp nhận lẫn nhau. Hai ngươi chỉ là bị bệnh mà bệnh có thể chữa là khỏi."
Tửu Sơ dùng lòng bàn tay mềm mại nâng gương mặt không chút máu của Di Tân lên, trong đôi của Di Tân phản chiếu gương mặt xinh đẹp vô song hiện lên một tia mệt mỏi.
"Anh sẽ giúp em đúng không? Anh và Di Tâm sẽ trở lại như trước đây, sau đó em mới có thể tha thứ cho hai người, sẽ tha thứ cho việc hai người đã khiến em phải chết."
“… Được.”
Di Tân nhìn người yêu trước mặt, hơi siết chặt ngón tay, đồng ý với Tửu Sơ.
Nếu là vì Tửu Sơ thì bất luận là chuyện gì cũng đều có thể, kể cả là chấp nhận nhân cách phụ mà hắn ghét.
Thấy vậy, ánh mắt Cửu Thư càng trở nên nhu hòa.
Trên thực tế, cậu có thể thấy rằng ngay cả sau khi sinh tử chia cắt, vẫn có một sự ghẻ lạnh không thể vượt qua giữa Di Tân và Di Tâm. Nếu không có cái chết của cậu khiến cả hai đều rơi vào cảm giác tội lỗi sâu sắc không thể tự giải thoát thì e rằng họ sẽ không thể sống với nhau yên bình như bây giờ được.
Tốt thôi, bệnh tâm thần không thể chữa khỏi trong hai, ba ngày, dù có trở lại thân xác ban đầu và trở thành một phần của Thần thì họ vẫn cần một quá trình chữa trị lâu dài. Tửu Sơ cũng không ngại dành thời gian còn lại cho họ.
Thu hồi suy nghĩ, Tửu Sơ một lần nữa khởi động lại xe, lái về hướng vào thành phố. Sau khi nhân cách chính được xoa dịu, đã đến lượt nhân cách phụ. Tửu Sơ hy vọng Di Tâm có thể giống Di Tân thì rất tốt.
*
Đêm tối mịt mù, trên biển lớn mênh mông, gió im sóng lặng.
Một con tàu du lịch khổng lồ có sức chở hàng nghìn người đã rời cảng. Các cabin sang trọng trên con tàu du lịch được thắp sáng rực rỡ, dường như có những tiếng hét chói tai và vô số lời cầu nguyện thành kính.
"Cosmos bệ hạ sẽ tha thứ cho chúng ta!"
“Chỉ cần chúng ta cung cấp đủ tế phẩm! Thật nhiều!”
Giọng nói già nua điên cuồng hét lên.
Trong sảnh tàu du lịch rộng rãi, dưới mái vòm cao được trang hoàng lộng lẫy, những người già đeo mặt nạ thỏ đứng gần đàn tế đã được sắp đặt sẵn, chân tay run rẩy, dường như rơi vào trạng thái cuồng loạn, đôi mắt lộ ra mặt nạ đỏ ngầu.
Họ là những thành viên cốt lõi của Câu lạc bộ Thập Trưởng Lão, họ đã sống hàng trăm năm để có được tuổi thọ vô tận bằng cách hy sinh cho Cosmos.
Cũng không biết tại sao, kể từ khi các vết nứt trên bầu trời xuất hiện, tuổi thọ của bọn họ không ngừng giảm, chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi từ người trưởng thành trẻ tuổi biến thành người già, sức khỏe yếu như hiện tại. Nếu họ không tìm được cách để giành lấy sự sống, họ sẽ chết vì tuổi già.
Điều này đối với họ đơn giản là không thể chấp nhận được, dù đã sống lâu như vậy nhưng họ vẫn muốn tiếp tục sống, muốn tiếp tục tận hưởng tuổi thanh xuân tươi đẹp và cuộc sống.
"Hẳn là vị linh mục chết tiệt lần trước đã không phục vụ tốt! Ông ta đã chọc giận Thần Cosmos, chúng ta nhất định phải có được sự tha thứ!"
Trong đám đông dày đặc trong hội trường, một người đeo mặt nạ thỏ hàng đầu nói một cách giận dữ, ngón tay của lão ta ấn mạnh vào nút trên bàn, đống than lớn ở đại sảnh nháy mắt bùng lên ngọn lửa. Ngọn lửa nóng rực đem mấy chục người đàn ông và phụ nữ thiêu rụi thành tro.
Có thể cảm nhận được nhiệt độ thiêu đốt ngay cả khi chúng ở cách xa hàng chục mét.
Tiếng la hét chói tai và tiếng kêu rên trong nháy mắt vang lên, những người đeo mặt nạ thỏ lộ ra đôi mắt hài lòng và âm trầm nở nụ cười, mong chờ phần thưởng của Cosmos sau khi lễ hiến tế hoàn thành.
Tuy nhiên, vì một lý do nào đó, ngọn lửa trên đống than đột nhiên đổi màu, những người đàn ông và phụ nữ đang treo lơ lửng trên không bị nướng chín trong đau đớn và sợ hãi mờ mịt mà mở mắt, nhìn thấy xung quanh ngọn lửa màu đen lạnh băng.
"Chuyện này thế nào!"
"Chết tiệt! Ai làm vậy!"
Giọng nói già nua đầy oán hận, nhưng trong giây tiếp theo, hắn không còn sức lực để phát ra bất kỳ âm thanh nữa.
"Ahhh-"
"Khuôn mặt của tôi, đôi tay của tôi..."
Mặt nạ thỏ xung quanh kinh hãi hét lên, nhìn tay chân lộ ra bên ngoài áo choàng đen, bọn họ xem như nhăn nhúm, bộ xương mỏng manh khiến bọn họ nặng nề ngã xuống đất.
"Ahhh-"
Họ kêu lên một cách yếu ớt, hai mắt mở mắt to, nhìn đến trần nhà trên đỉnh đầu không biết từ lúc nào xuất hiện một nhãn cầu thịt.
Sột soạt, sột soạt —
Một tiếng thì thào kỳ lạ vang vọng khắp đại sảnh, hai tròng mắt trên trần nhà từ từ mở ra, đôi con ngươi đen kịt đáng sợ chứa đầy căm ghét cùng oán hận người sống.
Woohoo —
Có vẻ như ai đó đang khóc.
Tiếng kêu đau khổ và tuyệt vọng dường như phát ra từ sâu thẳm tâm hồn, khiến con người ta ngay lập tức rơi vào trạng thái suy sụp không thể tránh khỏi.
*
Bùm - Tiếng cánh quạt máy bay trực thăng quay nhanh chói tai, trong bóng tối, một chiếc trực thăng dừng lại trên một con tàu du lịch.
"Di Tâm có ở đây không?"
Tửu Sơ nhảy xuống khỏi máy bay trực thăng trầm ngâm nhìn tàu du lịch, ngón tay khẽ chạm nhẹ vào lan can tàu du lịch, cảm giác mềm mại và trơn mượt giống như chạm vào một khối thịt mềm.
Dưới ánh đèn, lờ mờ có thể nhìn thấy nó đang đập chậm rãi, như đang thở, màu đỏ như máu hoàn toàn quấn lấy lan can thành một khối đẫm máu. Máu thịt này đã trải rộng khắp con tàu.
“Đúng, em ấy ở đây.”
Di Tân cẩn thận lấy khăn giấy ra giúp Tửu Sơ lau ngón tay, trả lời cậu, nhìn về một nơi mà Tửu Sơ không thể nhìn thấy.
Nhìn dư ảnh nơi sâu trong con tàu du lịch với khuôn mặt bị chôn vùi trong tay, ánh mắt của đối phương như chết đi sống lại, dường như tất cả ý thức đã bị tiêu biến bởi đau khổ vô tận.
Chuyển ngữ: Kim vô gia cư