Đêm xuân gió mát mê say, mùi hương hoa bay khắp trời.
Nơi nơi là mùi hương ám muội di động.
Triệu Thanh Mạn thay váy, trang điểm một lớp mỏng cho mình trước gương.
Trong thế giới nhiệm vụ này, cô là một nữ cường nhân có sự nghiệp thành công, trong lén lút lại có chứng nghiện tìиɧ ɖu͙© nghiêm trọng.
Cơn nghiện của cô không giống với những người bình thường, trên phương diện tìиɧ ɖu͙©, cô thích bị partner của mình đối xử như kỹ nữ.
Diện mạo của cô vốn là thanh tú văn nhã, nhưng nốt ruồi ở khóe mắt lại phá hủy điểm này, khiến thoạt nhìn trong thanh thuần lại mang theo một chút dâʍ đãиɠ.
Khí chất mâu thuẫn như vậy, lại khiến một người đàn ông nào đó không có cách nào chống cự.
Còn về dáng người, Triệu Thanh Mạn vừa mới cố tình đi tới phòng tắm nhìn cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình một lần.
Đường cong cơ thể này lả lướt, chân tay trắng tuyết tinh tế, tiền vốn trước ngực lại không nhỏ, hai cục trắng như tuyết tròn trịa to mập, theo bước chân của cô mà hơi đong đưa, không làm gì đã toát ra ý vị sắc dục.
Càng khó được là, hình như phía dưới của cô là trời sinh hổ trắng, bên dưới trơn bóng không có một sợi lông nào.
Hơn nữa một người trưởng thành hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, màu sắc của nơi riêng tư và đầṳ ѵú lại vẫn là hồng nhạt của thiếu nữ.
Ngay cả cô cũng có chút yêu cái cơ thể này rồi. Nếu là thân thể trong thế giới hiện thực của cô cũng như này thì tốt dường nào. Chính mình tự chơi cũng đã rất sung sướиɠ rồi.
Cô mặc áo, đeo giày cao gót vào, tha thướt yêu kiều mà đi ra cửa.
Triệu Thanh Mạn đi tới trường đại học của đối tượng nhiệm vụ, chán muốn chết mà chờ anh trở về ở dưới ký túc xá.
Hiện tại hẳn là đầu mùa xuân, không khí ban đêm vẫn se se lạnh.
Dựa theo kịch bản yêu cầu, cô mặc một chiếc váy dài màu lục đậm có thắt eo.
Đợi nửa giờ còn không thấy bóng người, cô đã lạnh đến phát run lên.
Còn tốt, cái thân thể này còn có thể giả mạo làm sinh viên, bởi vậy cũng không có người dùng ánh mái quái dị nhìn cô, chỉ cho là cô đang chờ bạn trai ở dưới ký túc xá mà thôi.
Đêm xuân, vâng trăng khuyết treo cao trên không trung, chiếu ánh sáng thanh tẩy nhân gian.
Cây hoa ngọc lan đối diện ký túc xá nam nở đầy hoa, mấy chục bông hoa ngọc lan trắng tinh treo trên nhành cây không còn mấy chiếc lá, lung lay không vững trong gió đên.
Từng đợt mùi hương hoa ngọc lan hòa vào cơn gió đêm lạnh lẽo chui vào trong chóp mũi của cô.
Thơm quá, cô muốn.
Ở đối diện còn có một cái sân bóng rổ lớn. Giờ đã là 8-9 giờ tối, còn có rất nhiều nam sinh mặc áo ngắn tay, quần đùi chơi bóng trong sân, đánh bóng khí thế ngất trời, mồ hôi tuôn như mưa, thỉnh thoảng còn phát ra một trận tiếng hoan hô rõ to.
Tiếng chuông tan học gõ vang, có tốp năm tốp ba nữ sinh đi trên đường tan học, mấy cô gái thân thiết dùng giọng nói nhỏ trò chuyện, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng.
Đây là thanh xuân a.
Đại học là Ivory tower* tốt đẹp nhất, tốt nghiệp rồi thì chính là xã súc (súc sinh của xã hội á-))) )(2). Triệu Thanh Mạn đã từng làm xã súc ba tháng nói lời cảm thán.
* Tháp ngà là một nơi ẩn dụ — hay một bầu không khí — nơi mọi người vui vẻ tách khỏi phần còn lại của thế giới để theo đuổi những mục đích riêng của họ,
(2) xã súc là một từ ngữ phổ biến trên mxh Trung Quốc, bắt nguồn từ tiếng Nhật しゃちく: lúc đầu là một nghĩa xấu để hình dung những người đi làm (ví dụ như nô ɭệ tư bản bên mình hay nói á), chỉ thuận theo lời sếp mà làm việc ở công ty, là những người công nhân bị coi như súc sinh mà nghiền ép. Sau đó dần trở thành nghĩa chỉ một quần thể thanh niên bị chiếm một thời gian làm việc lớn, thiếu hụt tính tự chủ, cơ sở kinh tế không vững chắc.
Cuối cùng, ở lúc Triệu Thanh Mạn nhìn hai con mèo ở đối diện chuẩn bị đánh nhau lần thứ tư thì rốt cuộc đã thấy được đối tượng nhiệm vụ ở thế giới này của cô – Chử Hành.
Anh đang cùng với vài người bạn của mình đi về hướng ký túc xá.
Nam sinh lớn lên rất cao lớn, thoạt nhìn ít nhất cũng phải mét tám. Trong bóng đêm vẫn như cũ có thể thấy được khuôn mặt ưu việt của anh. Cho dù không phải là đứng ở vị trí trung tâm thì cũng có thể cảm giác được anh chính là cái rốn của nhóm người này. Khí chất lãnh đạo trời sinh.
Là một anh đẹp trai.
Triệu Thanh Mạn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thật ra cô là một người mê sắc đẹp tiêu chuẩn. Trong kịch bản lần này, trình độ xấu hổ chỉ có hơn chứ không kém hai lần trước, nếu như đối phương lớn lên đẹp thì chính là một sự an ủi lớn lao với tâm lý của cô.
Ánh mắt đầu tiên Chử Hành đã chú ý tới cô đang đứng trong đám người tới tới lui lui ở ký túc xá này.