Liệu như thế có vẻ sốt sắng quá không nhỉ? Liệu trông cậu có giống một kẻ dung tục đầu óc toàn là những thứ đen tối tục tĩu không ta? Dương Trúc không còn bận tâm tới những điều này nữa. Cậu vọt vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, tắm xong thì mau chóng thay quần áo. Hôm nay là thứ bảy, cậu lượn trong phòng mấy vòng, sau đó cầm quyển nhật ký lên xem đi xem lại, nhét vào trong cặp sách rồi khóa lại.
Cậu muốn đi ra ngoài, không muốn ở nhà!
Đeo cặp sách lên, còn chưa ra đến cửa phòng, dường như Dương Trúc nhớ đến gì đó, lại đặt cặp sách xuống.
Cậu quyết định đi đặt phòng khách sạn, còn hẹn cả Nghiêm Duệ, thế còn vác theo một cái cặp sách làm gì nữa? Trông có giống học sinh tiểu học không!
Sáng sớm, Nghiêm Duệ nhận được tin nhắn.
[Khách sạn Bạch Vân đường Cẩm Tú, phòng số 423, tới nha!]
[Để làm gì vậy?] Nghiêm Duệ trả lời cậu.
Dương Trúc nhất thời không trả lời tin nhắn ngay, một lúc lâu sau mới nhắn tới một câu: [Cứ tới là được.]
Cậu đã đợi sẵn trong phòng khách sạn rồi, không ngừng hít sâu, giống như một đứa trẻ mắc chứng tăng động, cứ đi tới đi lui, hết nhìn điện thoại nhìn giường rồi lại nhìn túi nilon trên giường. Ánh mắt cậu dính chặt lấy chiếc túi nilon đó trong chốc lát, sau đó Dương Trúc lao tới, đổ cả chiếc túi ra.
Đúng vậy, cậu đã mua sẵn dầu bôi trơn và áo mưa an toàn rồi!
Lúc tính tiền trong siêu thị, mặt cậu đã đỏ đến mức giống như bị thiêu đốt, tâm trạng bất an xao động, ai rõ thì biết là cậu mua đồ dùng giường chiếu, ai không biết còn tưởng cậu buôn lậu ma túy. Nhân viên thu ngân nhìn vẻ mặt cậu còn không kìm nén nổi mà bật cười thành tiếng.
Dùng mấy thứ này như thế nào đây? Dương Trúc nằm lì trên giường, hai ngón tay nắm chặt lấy chai dầu bôi trơn.
Cũng không phải giả vờ ngây thơ, chỉ là cứ nghĩ như vậy theo bản năng, sau đó bộ não không nghe lời lại bắt đầu tưởng tượng ra những phương pháp sử dụng.
Dương Trúc căng thẳng sắp chết rồi. Không thể nói là chờ mong, cũng không thể nói là chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ. Ban sáng khi viết đủ một trăm cái hôn thì vô cùng phấn khích, nhưng bây giờ thì chưa chắc.
Nghiêm Duệ thông minh như thế chắc chắn đã hiểu rõ tin nhắn của cậu có ý gì! Hôm nay là lần đầu tiên thực hành, lần đầu tiên thực hành đó... Phải làm sao bây giờ? Cứ nghĩ đến việc phải cởi sạch trước mặt Nghiêm Duệ là cậu đã cảm thấy cực xấu hổ, nghĩ đến việc mình cũng có thể được chiêm ngưỡng dáng vẻ lột sạch của Nghiêm Duệ, rồi cả thứ kia sung... mãn... Không được, không thể nào hình dung được!
Lần đầu tiên thử SM... liệu có đau không nhỉ? Có phải đau lắm không?
Dương Trúc xoa xoa cánh tay mình, nuốt nước bọt.
Thật ra lúc mua dầu bôi trơn cậu còn muốn mua roi hoặc dây thừng, một khi cậu mà đã thừa thế xông lên thì cái gì cũng dám làm, đầu óc sẽ cực kỳ bất chấp. Đã chuẩn bị thì phải làm cho đủ! Cậu đã chuẩn bị tâm lý rất lâu như vậy, hôm nay kiểu gì cũng phải thử hết một mạch xem sao!
Kết quả vừa nghĩ đến cậu lại không biết có thể mua được thứ đó ở đâu, thứ hai là dù cho có tìm được cửa hàng bán đồ dùng cho người lớn thì có lẽ cậu cũng không thể bước chân vào đâu, vậy nên đành từ bỏ ý định này ngay.
Bây giờ, điều quan trọng nhất trước mắt là, tâm trạng cậu lại có phần tương tự như cận hương tình khϊếp(*), cảm giác lâm trận rồi bỏ chạy.
(*) Chỉ cảm giác lâu không về quê, càng gần tới nhà thì càng hồi hộp lo lắng.
Dương Trúc thở dốc, cảm thấy mình nhất định phải làm gì đó để phân tán sự chú ý, tiêu hao bớt tinh lực đang bị dồi dào quá mức ở hiện tại. Cậu nhảy lên nhảy xuống, đi được vài bước lại ngồi xổm xuống, suýt chút nữa thì chống đẩy luôn.
Nhưng nhỡ toát mồ hôi thì phải làm sao?
Dương Trúc ngửi người mình, đột nhiên suy nghĩ một cách rất gái tính, nhỡ hương sữa tắm thơm nức trên người ông đây lại bị mùi mồ hôi át mất thì chẳng phải cần đi tắm lại sao? Không được không được!
Những suy nghĩ ngốc nghếch không đầu không đuôi này cứ quấn lấy cậu, dẫn đến việc tiếng gõ cửa vừa vang lên, cậu nhảy dựng lên giống như con mèo bị quả dưa chuột hù dọa(*).
(*) Hầu hết các loại trái cây có hình tròn na ná như quả bóng mà con mèo hay thích chơi, nhưng quả dưa chuột lại có hình dáng thô và dài khác biệt nên mèo sợ. Cũng có ý kiến cho rằng mèo nhìn quả dưa chuột na ná con rắn, hoặc có những chú mèo sợ màu xanh lá cây, vậy nên mới dẫn đến ý kiến mèo sợ dưa chuột.
Đầu óc đang tưởng tượng đến giai đoạn khi làm liệu có bị đau lắm không, Dương Trúc lo lắng đề phòng nuốt nước bọt, xông tới như một làn khói.
"Ai vậy?" Cậu hỏi.
"Là anh."
Giọng nói quen thuộc.
Trái tim Dương Trúc nhảy dựng lên như thể nổi trống, miệng mở lớn hít khí, cậu mở phắt cửa, kéo Nghiêm Duệ vào đè lên tường, chân đá cửa phòng đóng lại. Cậu nhìn thấy Nghiêm Duệ đeo cặp sách, trong nháy mắt như thể có trận hồng thủy tràn vào trong não khiến đầu óc cậu rối bời. Nghiêm Duệ chẳng những đến mà còn vác theo một cái túi to như thế!
Dương Trúc vùi đầu vào vai anh, nói rất nhanh: "Em chuẩn bị xong rồi anh đừng làm em đau quá nghen nếu không em sẽ không chịu được mà cắn anh đó! Đương nhiên em sẽ cố gắng chịu đựng nhưng anh cũng biết đôi lúc em không thể nào khống chế được bản thân mình mà..."
Nghiêm Duệ còn mang theo đạo cụ tới sao? Không lẽ ngay từ đầu anh ấy đã muốn mua roi và dây thừng rồi ư? Toang rồi, mới nghĩ đến thôi mà thở đã không thông.
Lời còn chưa nói hết, Nghiêm Duệ đã nói: "Em yên tâm."
Dương Trúc quay đầu nhìn, giành lấy cặp sách của Nghiêm Duệ, cứ như không đánh lại kẻ địch nên thấp thỏm muốn xác nhận lại điều này.
Kéo khóa rồi đổ ra, chỉ có sách vở và quần áo rơi loạt xoạt xuống đất, còn có vài thứ lặt vặt rải rác, dù sao thì mấy thứ cậu tưởng tượng sẽ có trong túi đồ của người nào đó lại không thấy đâu.
Nghiêm Duệ không mang theo bất kỳ một đạo cụ nào cả.
Dương Trúc lập tức ném hết mấy thứ trong tay, xoay mặt đi không dám nhìn người ta.
Toang rồi, vậy mà Nghiêm Duệ lại không hiểu lời cậu nói, làm sao bây giờ? Cậu giống như một tên ngốc chơi game với người yêu ba ngày liền để cho ra kết quả cuối cùng trên bản tin gần đây vậy——
Dương Trúc cảm giác có người quỳ một gối lên giường, ôm lấy cậu từ phía sau lưng, một bàn tay giơ đến trước mặt cậu.
Bao bì quen thuộc, nhưng kích thước lại không nhỏ như của cậu, thoắt cái vụt qua trước mắt cậu.
Là dầu bôi trơn.
Nghiêm Duệ nhìn bên tai đã nhuốm sắc hồng của cậu, "Em cũng mua à?"
"..." Dương Trúc cứng đờ trả lời, "Ừ." Còn bổ sung thêm một câu, "Còn mua... bao..."
Xin thề với trời cao là lúc cậu ra quầy thanh toán giọng không có lí nhí vậy đâu.
Tuy giọng nhỏ nhưng Dương Trúc lại rất phấn chấn tinh thần, ngón tay cũng nóng lên. Thật ra nhiệt độ ngày hôm nay khá thấp, hạ xuống khoảng 10 độ. Cậu mặc một chiếc áo khoác rất dày, cả vòng người mập lên khoảng 0.4 phân nhưng vẫn cứ cảm thấy lạnh. Hiện tại mới gặp Nghiêm Duệ chưa đến một phút mà sự phấn khích đã tác dụng lên cơ thể cậu rồi.
Nơi được Nghiêm Duệ ôm lấy cũng nóng bừng lên, đặc biệt là phần cổ, nóng quá trời quá đất!
Cậu chậm rãi quay đầu, lại một lần nữa nhìn Nghiêm Duệ, lần này lấy dũng khí không dời tầm mắt đi.
Nghiêm Duệ mặc áo khoác màu tím, cổ áo dựng lên che chắn phần cổ, nhưng khi họ nhìn nhau, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng phần cổ của Nghiêm Duệ, so với phần cổ áo sẫm màu thì đúng là trắng trẻo quá mức, chói cả mắt.
Gương mặt ấy anh tuấn dịu dàng, nét mặt nghiêm túc.
"Sao đột ngột vậy?" Nghiêm Duệ hỏi: "Không phải chỉ mới 51 cái thôi à?"
Dương Trúc đỏ bừng mặt, tự bản thân đưa ra một lý do rất "đường ngang ngõ tắt", "...Em mơ thấy một giấc mơ! Trong mơ hôn 50 cái lận!"
Lý do ngu ngốc như thế vừa nghe là biết chém gió, cho dù không phải bịa đặt thì việc tính góp cả số nụ hôn trong mơ với ngoài đời thực cũng khá là ngớ ngẩn. Nhưng Nghiêm Duệ không cười cậu, bàn tay anh vuốt ve mặt cậu, nói: "Trong mơ cũng tính sao?"
"Không được à?"
Dương Trúc mạnh miệng.
Nghiêm Duệ cong khóe miệng, "Em nói tính thì tính."
Dương Trúc bất giác vui vẻ, hài lòng vì sự dung túng của anh, lại hí hửng vì Nghiêm Duệ cũng thầm đếm, rõ ràng trông bề ngoài anh chẳng để ý gì cả.
"Nhưng mà chỉ có 50 thôi nhé." Dương Trúc sửa lại cho anh, "Anh thừa một cái rồi."
Nghiêm Duệ: "Không thừa đâu." Ngón tay anh nhéo gương mặt Dương Trúc, "Lúc em ngủ, anh đã hôn trộm một cái."