Dương Trúc mở cờ trong bụng.
Tại sao trên thế giới này lại tồn tại một người đàn ông tốt như Nghiêm Duệ vậy? Lòng phấn khích lên đến tột đỉnh, Dương Trúc giống như con dã thú nhỏ, lập tức bổ nhào về Nghiêm Duệ, đè tay lên bả vai anh. Cậu chỉ muốn được gần gũi thân mật với Nghiêm Duệ ngay và luôn, tình tứ, hôn môi, thực hiện tất cả những gì xuất hiện trong giấc mơ đêm qua.
Bầu không khí ngọt ngào mơ màng trong giấc mơ lại một nữa bao trùm lấy cậu, khi hai người hôn nhau, lòng bàn tay cậu cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Nghiêm Duệ.
"Anh cũng rất mong chờ đúng không?" Ánh mắt Dương Trúc nhìn anh sáng lấp lánh.
Tay cậu đã lột cổ áo Nghiêm Duệ ra, thò vào lớp áo len của anh, dán lên những đường cơ nhấp nhô trên vòng eo. Trong trí nhớ của Dương Trúc, tất cả những chuyện xảy ra kể từ khi gặp được Nghiêm Duệ đều rất tuyệt vời. Trong vài giây cậu đã hồi tưởng lại dáng vẻ lúc Nghiêm Duệ chơi bóng rổ, vạt áo phông rộng thùng thình bị kéo lên theo động tác vươn lên của cánh tay, khoe ra vòng eo săn gầy tuyệt đẹp.
Có cơ bụng nè.
Dương Trúc từ từ sờ tay lên thật tỉ mỉ, dựa vào xúc cảm mà nhận ra Nghiêm Duệ có cơ bụng bốn múi. Phần cơ nơi đó không sâu không nông, ngón tay vẫn dễ dàng bị kẹp lấy một nửa, theo động tác lướt qua, xúc cảm da thịt cọ xát vào nhau khiến cậu đê mê.
Giọng Nghiêm Duệ hơi trầm xuống, anh nói: "Hơi ngứa."
Dương Trúc vẫn không đáp lại, chỉ cứng đầu hỏi lại đúng một vấn đề, "Anh cũng rất chờ mong đúng không?"
Không phải cậu đòi hỏi một câu trả lời hay, mà là bất kỳ sự chủ động nào đến từ Nghiêm Duệ đều sẽ khích lệ cậu, khiến cậu hưng phấn, dù rằng trong lòng đã có sự xác nhận rồi nhưng tai vẫn nhất định phải nghe lại một lần. Lòng tham của con người vĩnh viễn sẽ không bao giờ đủ đầy.
Gương mặt Dương Trúc nhích sát lại rất gần, nụ hôn vừa rồi khiến môi cậu còn lóe lên ánh nước, nước bọt của hai người đã hòa vào nhau từ lâu, không biết là của ai với ai. Cậu liếʍ môi, xuất phát từ tác dụng của tâm lý, cậu cảm thấy rất ngọt, lại không ngừng thúc giục mà liếʍ Nghiêm Duệ. Nghiêm Duệ khép mắt, tay ôm lấy eo cậu. Giống như hành động mà hai người họ thường xuyên làm, Nghiêm Duệ dựa trán mình lên trán cậu cọ cọ, nói với cậu: "Bé cún ngốc."
Sao tên này còn nói người khác là cún chứ!
Cả cậu nữa, sao bị người ta nói là cún mà nghe kiểu gì lại như được khen vậy?
Dương Trúc cảm thấy thẹn thùng, nhích sát tới nữa, truy hỏi: "Không chờ mong thật à? Nói đi, nói đi mà!"
Nghiêm Duệ hôn nhẹ lên miệng cậu, "Chờ mong."
Dương Trúc cười ha ha, cười tít cả mắt lại, cứ như có một cái đuôi thật sự ngoe nguẩy sau mông vậy. Bỗng nhiên cậu nhận ra bọn họ không thể hôn nữa, còn hôn nữa thì không biết lát nữa cậu phải làm gì để giải tỏa sự vui sướиɠ trong lòng mất, vì thế cậu ngồi xuống, lắc lắc đầu. Cậu rơi vào trạng thái không tỉnh táo, ngón tay cứ gẩy gẩy, cực kỳ nóng lòng giơ lên cởϊ áσ của mình.
Áo khoác bị vứt sang một bên, áo len cũng bị kéo lên. Thật là trùng hợp, hôm nay cậu và Nghiêm Duệ mặc áo len cùng màu, đều là màu trắng. Dương Trúc lập tức cởϊ áσ để trần thân trên, đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, người cậu run lên, cánh tay chống lên giường bò về phía trước, cưỡi lên người Nghiêm Duệ.
"Trang phục tình nhân." Cậu nói không đầu không đuôi, "Chúng ta đúng là tâm ý tương thông."
Để duy trì sự mỹ quan và không phá hỏng bầu không khí, Dương Trúc tâm cơ chỉ mặc đúng một cái quần không dày cũng không mỏng, không mặc quần thu. Cậu cởϊ áσ Nghiêm Duệ, Nghiêm Duệ cũng ra tay, ung dung thong thả kéo quần của cậu xuống. Động tác của Dương Trúc hiệu quả hơn của anh nhiều lắm, áo len bị ném đè lên một chiếc áo len trắng khác, cơ thể hai người đã trần trụi tương đối. Dương Trúc lại nhào lên anh, bản thân tự đạp thẳng chân ra, hai bắp đùi trắng nõn cứ như thế lộ ra.
Cậu cưỡi lên người Nghiêm Duệ, đầu óc vốn ít dây thần kinh giờ lại đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng. Tay cậu dừng lại trên quần sịp của Nghiêm Duệ, không dám kéo.
Nghiêm Duệ nằm quan sát cậu, hỏi: "Không tiếp tục nữa à?"
Dương Trúc ngồi quỳ chân, đầu ngón tay cào lên bề mặt vải bò, chầm chậm cởi khuy, đẩy khóa kéo. Cậu nóng mặt, ánh mắt như đóng đinh vào phần giữa đũng quần của Nghiêm Duệ, hơi kéo khóa xuống một nửa rồi nói: "Anh cứng rồi."
Bề mặt vải bò khá thô, khi bị phồng lên lại càng hiện ra rõ ràng.
Nghiêm Duệ chẳng hề do dự chút nào, thừa nhận: "Đúng."
Dương Trúc nuốt nước miếng, thấp thỏm hỏi: "Có phải to lắm không?"
Chẳng hiểu sao thấy sợ hãi một cách kỳ lạ, thậm chí cậu còn chưa đi WC với Nghiêm Duệ bao giờ, đương nhiên tới bây giờ vẫn chưa nhìn thấy của Nghiêm Duệ to nhỏ thế nào.
Nhắc đến rồi thì lại cảm thấy hơi khó lý giải, hình tượng của Nghiêm Duệ trong lòng cậu đã tách rời ra rồi. Một nửa là ấn tượng ban đầu không thể dao động, sự lạnh nhạt thận trọng cấm dục và nghiêm túc không thể xâm phạm, là hóa thân của sự hoàn mỹ, nói một cách khoa trương hơn một chút thì... Nghiêm Duệ trong lòng cậu không khác gì thiên thần cả. Nhưng nửa kia lại thô bạo sáp nhập với sự thực, không thể phủ nhận, không thể lờ đi, Nghiêm Duệ có một nửa mang khuynh hướng S, về phương diện tìиɧ ɖu͙© là không biết e dè.
Bởi vậy cậu khi thì ảo tưởng, ngóng trông được làʍ t̠ìиɦ với Nghiêm Duệ, khi lại cảm thấy ngượng ngùng và lo lắng. Bởi vì đứng trước nửa đầu của Nghiêm Duệ, cậu không khỏi cảm thấy bản thân mình vồn vã, giống như một... con chó con dung tục suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Lúc này phát hiện ra sự thật là Nghiêm Duệ đã cương, cậu vừa bất an vì trải nghiệm lần đầu, lại vừa phấn khích một cách khó hiểu khi Nghiêm Duệ trong lòng cậu lại bước xuống khỏi điện thờ thần thánh một lần nữa.
Của Nghiêm Duệ nhất định sẽ to lắm, không hiểu sao cậu lại tin tưởng điều này.
Nghiêm Duệ nằm ngửa mặt nhìn cậu, nói: "Em có thể đích thân xác nhận."
Yết hầu Dương Trúc lăn lên lăn xuống, khó có thể dùng lời để diễn tả được cảm giác khát nước đang đánh úp vào khu vực ấy. Cậu nuốt, nuốt lấy sự hoang mang của bản thân, nuốt lấy sự nhát gan của bản thân, lại nuốt lấy ham muốn tìm kiếm du͙© vọиɠ mà đại não sản sinh đối với Nghiêm Duệ. Cậu không dám nhìn, một tay chống bên tai Nghiêm Duệ, một trên một dưới đối mặt với anh, một tay khác thì đi xác nhận kích cỡ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của anh.
Thật ra ban nãy, suýt chút nữa cậu đã dùng từ độ to, nhưng do cái từ đó dở quá nên cậu chối bỏ ngay. Dây lưng đã bị kéo xuống một nửa, cậu kéo hẳn sự ràng buộc cuối cùng xuống, duỗi phẳng bàn tay ra, dần dần trượt vào bên trong không gian đã được nới lỏng. Chỉ mới tiến vào một chút thôi, cách một lớp qυầи ɭóŧ, tay cậu đã mò được đến thứ nóng bỏng.
"To quá." Cổ họng cậu phát ra tiếng.
Nghiêm Duệ nhìn cậu, chỉ mới sờ soạng bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© thôi mà mặt mũi Dương Trúc đã đỏ bừng, đuôi mắt đã nhuốm sắc hồng ướŧ áŧ, có vẻ đã động dục thật rồi.
Thật ra dung mạo Dương Trúc đáng yêu lắm, lúc không mắt trợn mày ngược thì đuôi mắt sẽ hơi cụp xuống, giống như chú cún con, lông mày cũng mảnh, còn dài nữa, đuôi mày còn cong thành một độ cong rất khiến người ta thích. Miệng cậu nhếch lên, không tự chủ được mà phả ra khí nóng.
Dáng vẻ đã hoàn toàn bị du͙© vọиɠ chi phối.
Nghiêm Duệ thấp giọng hỏi: "Thích không?"
"Sợ..." Dương Trúc thật thà nói ra ý nghĩ đầu tiên, lại nhỏ giọng bổ sung, "Thích."
Nghiêm Duệ đè chặt tay sau gáy cậu, khiến nửa thân trên của cậu nghiêng xuống dưới. Dương Trúc rất thuận theo hạ thấp cơ thể, bàn tay lại trở về trạng thái bất động như cũ, tiến thêm một bước cảm thụ mà đưa tay tới chạm vào dương v*t nóng bỏng.
Nó vẫn cứ phồng lớn, không che không đậy mà cạ vào tay Dương Trúc. Đỉnh qυყ đầυ đã ướt, chất nhầy thấm ra, cách một lớp qυầи ɭóŧ mà trơn trượt trong lòng bàn tay cậu.
Rõ ràng Nghiêm Duệ cũng chỉ hơi đỏ mặt chút thôi, dáng vẻ trông cũng không giống bị du͙© vọиɠ quấy nhiễu, nhưng thứ bên dưới lại bộc phát tới mức này.
Dương Trúc còn đang thất thần, Nghiêm Duệ đã ôm lấy eo cậu, nghiêng người, tư thế của hai người đã tráo đổi, là Nghiêm Duệ đang nhìn xuống cậu.
Vụn tóc đen nhánh rủ xuống, ranh giới mờ nhạt của ánh đèn đêm bao phủ. Gương mặt Nghiêm Duệ chìm trong bóng tối, ánh mắt từ trước đến nay chưa từng dậy sóng giờ đang lom lom nhìn cậu.
Khí thế cũng không còn giống nữa.
Dương Trúc ngừng thở, chờ đợi động tác của anh. Nghiêm Duệ hơi ngồi dậy, nói với cậu: "Mở chân ra."
Ánh mắt dịch sang tìm kiếm bên cạnh, anh lấy áo mưa và dầu bôi trơn mà Dương Trúc mua tới, không hề chần chừ chút nào mà vặn nắp chai ra.
Dương Trúc hơi phân tâm, nhìn chằm chằm lên trần nhà, hỏi: "Anh biết dùng không?"
"Biết." Nghiêm Duệ trả lời ngắn gọn.
Khắp toàn thân từ trên xuống dưới của Dương Trúc chỉ còn độc một cái qυầи ɭóŧ, lại còn là qυầи ɭóŧ quyết thắng, màu đỏ. Cậu từ từ trễ nửa nhịp thở mà nhớ đến màu sắc qυầи ɭóŧ của mình, cảm thấy xấu hổ, vội vàng muốn cởi ra, nhưng trước bước cuối cùng này——Bước cuối cùng... Cậu lại bị sự do dự, thiếu quyết đoán và tâm tư ngại ngùng của mình chi phối.
Dương Trúc rầm rì nói: "Em hơi sợ."
Nghiêm Duệ không nhìn cậu, nói: "Sợ cũng vô dụng." Anh đổ dầu bôi trơn lên tay, nhanh chóng hoàn thành công tác chuẩn bị, lúc này mới nhìn về phía Dương Trúc, "Anh đã cho em rất nhiều cơ hội."
Cơ hội là một từ có thể được dùng một cách rất kỳ diệu, có thể phối hợp với các từ như là cơ hội lần lữa, cơ hội bỏ trốn, cơ hội từ chối. Dương Trúc lại bị phân tâm bởi sự liên tưởng đáng ghét này, Nghiêm Duệ lại một lần nữa nhích tới, vỗ lên cặp mông cậu từ bên cạnh, "Cởi."
Dương Trúc chớp mắt mấy lần, uốn éo cởϊ qυầи lót ra khỏi háng. Nghiêm Duệ giúp cậu hoàn thành phần sau, kéo qυầи ɭóŧ cậu xuống, nói: "Màu đỏ."
"Hứ." Dương Trúc làu bàu, "Màu đỏ thì làm sao!"
Nghiêm Duệ cười khẽ, chỉ cười có một tiếng thôi mà Dương Trúc đã mất tự nhiên, dẩu môi nhìn anh. Nghiêm Duệ tóm lấy chân trái của cậu rồi giơ lên.
Cậu đã quên mất tiêu câu lệnh "Mở chân ra" ban nãy rồi, nhưng Nghiêm Duệ lại nhớ rõ từng câu nói của chính mình. Đây là lần đầu tiên, không nghe lời anh có thể tha thứ, vì thế anh bèn đích thân hành động luôn.
Dương Trúc sợ đến trợn to mắt, trong chớp mắt, cậu nhận ra được Nghiêm Duệ đang làm gì, ngại ngùng xoay mặt đi.
Một chân cậu bị Nghiêm Duệ nhấc lên, phong cảnh giữa hai chân cứ như vậy bị phơi bày chẳng hề che đậy. Nghiêm Duệ từng giúp cậu thủ da^ʍ, dùng tay vuốt ve khiến cậu bắn ra, nhưng việc đó so với việc để anh trực tiếp nhìn thấy dương v*t của mình lại không hề giống nhau. Dương Trúc theo phản xạ có điều kiện mà lo lắng, cùng là đàn ông, liệu Nghiêm Duệ có cảm thấy chỗ đó của cậu xấu xí không, hoặc là phía sau, phía sau...
Dương Trúc giơ phắt tay lên che mặt, lần thứ hai nơi tư mật bị Nghiêm Duệ nhìn thấy rồi nhưng thật sự cậu vẫn cảm thấy hết sức xấu hổ.
Nhưng tay cậu vừa mới sờ vào thân dưới của Nghiêm Duệ mà, nhớ đến chuyện này, cậu lại không biết nên làm gì bây giờ, rốt cuộc tay cậu nên để vào đâu.
"Nhìn anh." Lúc này Nghiêm Duệ nói: "Thả tay ra."
Dương Trúc lí nhí: "Ngại lắm."
Gương mặt sắp bốc cháy rồi, cậu nói: "Cứ không nhìn thế một lúc cũng không sao mà... Để cho em thích ứng chút đã..."
Giọng điệu không khác gì làm nũng xin tha, muốn nhận được chút thư thả từ Nghiêm Duệ.
Nhưng Nghiêm Duệ nói: "Anh muốn nhìn thấy mặt em."
Nghiêm Duệ luôn có thể thản nhiên nói ra rất nhiều điều mà cậu không thể nói, mãnh liệt tấn công trái tim Dương Trúc. Hơi thở cậu dồn dập, cậu nghe lời hạ tay xuống, ngây ngốc nhìn anh.
Vào đúng lúc này, bàn tay lạnh lẽo của Nghiêm Duệ chạm vào cặp mông cậu, bàn tay dính chất lỏng sền sệt lơ đãng nhào nặn gò mông bên phải trước, sau đó ngón tay trực tiếp tìm được cửa sau của cậu.
Nơi đó khép chặt lại, công tác chuẩn bị mở lối còn chưa làm gì cả, ngón tay xa lạ chọc vào vờn quanh hai lần mà nó đã kích động đáp lại bằng cách co thít.
Cổ họng Dương Trúc bật ra âm thanh vô cùng sợ hãi. Nghiêm Duệ không cho cậu thời gian thích ứng, không nói năng gì cả, không thể cưỡng lại được mà chọc ngón trỏ vào thăm dò bên trong.
Sợ, sợ quá! Dương Trúc lại muốn xin tha, cậu kêu a vài tiếng, cảm giác sau khi cửa sau bị tiến vào lần đầu khiến cậu khó chịu, muốn bài xích.
Nhưng đây chẳng phải việc mà cậu tình nguyện một cách vô lý dùng cả nụ hôn trong mơ để góp đủ chỉ tiêu làm được sao?
Dương Trúc túm chặt ga giường, cắn môi, không để cho âm thanh bài xích vang lên. Nghiêm Duệ thoạt nhìn cũng không để ý tới sự bất an của cậu, bởi vì động tác của anh không hề dừng lại một chút nào. Ngón tay lạnh lẽo trơn trượt nhanh chóng khai mở thân thể cậu, kịch liệt cắm sâu vào tận gốc.
Móng tay được cắt sạch sẽ gọn gàng, lại tròn trịa êm dịu, cho dù tiến vào cơ thể cậu, những ngón tay ấy bị thành thịt mềm mại bao lấy, móng tay cũng không hề làm tổn thương cậu. Ánh mắt Dương Trúc đã bắt đầu rệu rã, cậu giơ chân để Nghiêm Duệ làm chỗ đó, gác chân trái lên vai anh.
Nghiêm Duệ cũng đã cởi trần, hai đầu gối cậu tì lên vai anh, xúc cảm chưa từng có này khiến cậu run rẩy. Cậu quan sát Nghiêm Duệ, mặc dù nhìn không rõ lắm nhưng tầm mắt chưa từng chệch đi chút nào. Lông mày Nghiêm Duệ hơi nhíu lại, cũng có thể là không, khóe miệng anh mím lại, ánh mắt chăm chú, vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn, biểu cảm rất cố chấp.
"Lạ quá..." Nghiêm Duệ không hỏi cậu có đau hay không, khó chịu hay không, Dương Trúc không còn cách nào khác đành tự báo cáo sự ấm ức với chính bản thân mình.
Nghiêm Duệ nhìn cậu chăm chú, chỉ nói: "Chịu đựng nhé."
Ngón tay thon dài quấy nhiễu trong cơ thể cậu, khiến cậu biến đổi giọng điệu mà rêи ɾỉ. Cậu buông thõng đùi phải không chịu nổi mà gập lại, bàn chân chà lên ga giường. Nghiêm Duệ lại dịch chuyển góc độ đầu gối của cậu một chút.
Nơi cực kỳ riêng tư của cậu đã bị Nghiêm Duệ nhìn thấy toàn bộ, không có một vị trí nào có thể may mắn thoát khỏi.
Nghiêm Duệ nhìn xuống cậu, đưa ngón tay vào thăm dò lần thứ hai. Cảm giác bị chi phối cuối cùng đã khiến Dương Trúc nhớ tới ngày mà Nghiêm Duệ ngả bài với cậu, lần đó anh hung hăng, khống chế, không cho phép cậu khước từ, giống như tất cả của cậu chỉ có thể bị Nghiêm Duệ kiểm soát trong tay, cậu là con rối dây của anh.
Dương Trúc bắt đầu run rẩy. Ngón tay thứ hai tiến vào, đối với cậu mà nói đã hơi khó khăn, muốn chen tiếp vào cửa miệng chật hẹp như vậy là một việc không hề dễ dàng. Nhưng Nghiêm Duệ vừa kiên định lại vừa hà khắc, bởi vậy hành vi này vẫn cứ là thuận lợi, ngón tay từng chút từng chút một mở rộng lối vào, thúc ép khiến hành lang trúc trắc biến dạng. Thịt mềm khóa chặt, co rút lại mà cắn lấy ngón tay anh, mưu tính đẩy chúng ra ngoài, nhưng đều không thể làm gì được.
Theo bản năng Dương Trúc cong người lên, phần eo khom lại, cặp mông vặn vẹo ghìm xuống dưới, giống như một con cá bé giãy đuôi, nhưng vẫn không thể nào loại bỏ được ngón tay đang khiến cậu cảm thấy đau. Không những vậy, Nghiêm Duệ còn xấu xa đột nhiên chạm vào một điểm. Có dầu bôi trơn, cảm giác cọ xát cực đại đã được giảm bớt, nhưng Dương Trúc vẫn kêu lên một tiếng sợ hãi, cuối cùng giọng nói đã chất chứa sự nức nở.
"Nghiêm Duệ, Nghiêm Duệ..." Cậu hốt hoảng kêu lên, "Chậm thôi..."
"Em không muốn sao?" Nghiêm Duệ hỏi cậu.
Dương Trúc mở to mắt, trong hốc mắt như ngưng tụ sương mù, tầm nhìn mơ hồ. Cậu không có cốt khí mà do dự, không muốn cái gì? Không muốn Nghiêm Duệ sao? Hay là không muốn làʍ t̠ìиɦ với Nghiêm Duệ?
Hai thứ này cậu đều muốn, nhưng bây giờ cậu đang rất sợ.
Sao cậu lại thiếu tiền đồ như thế chứ!
Dương Trúc không trả lời, Nghiêm Duệ hơi cúi người về phía trước, áp sát mặt mình lại gần mặt cậu hơn, tạo thành bóng tối hoàn toàn bao trùm lấy cậu. Dương Trúc tìm kiếm sự an ủi, lưu luyến ngắm nhìn gương mặt này, nói: "Muốn chứ..." Rồi lại giơ tay lên muốn ôm.
Bắp đùi Dương Trúc bị ép gập về phía thân trên trần trụi, khiến cho cậu không thể nào thành công ôm được Nghiêm Duệ. Sau khi nhận ra điểm này, cậu lại thất vọng rũ tay xuống. Ngón tay Nghiêm Duệ không nhanh không chậm mà mở rộng, sau khi ngón tay thứ hai cũng bị nuốt lấy thì bắt đầu chuyển động, khuấy đảo trong cơ thể cậu.
Hình như Dương Trúc không có thiên phú gì với những chuyện thế này, động một tí thôi là sẽ căng thẳng, không hề mở rộng được chút nào, cũng không thể thả lỏng, cứ quật cường cố chấp khóa lấy ngón tay. Nghiêm Duệ suy tư một lát, bỗng nhiên rút cả hai ngón tay ra, tìm chai dầu bôi trơn, đổ rất nhiều chất lỏng ra, dùng thủ pháp sắc tình bôi khắp cửa miệng, cực nhiều, còn bôi lên trên khe mông, chất lỏng sền sệt dinh dính lạnh lẽo chảy xuống giữa đùi. Dương Trúc bị lạnh run rẩy, lúc ngón tay thứ hai tiến vào lần thứ hai đã trôi chảy hơn nhiều, cứ đâm thẳng mà vào, cậu lại phát ra mấy tiếng ưm từ cổ họng.
"Còn đau không?" Nghiêm Duệ hỏi cậu, "Nếu không dùng thêm dầu cho phần sau."
Dương Trúc vô thức tưởng tượng ra cảnh cửa sau của mình bị đổ đầy dầu bôi trơn, sợ hãi lắc đầu, nhưng mà đã muộn rồi, Nghiêm Duệ đã rút tay ra lần thứ hai, cầm cái chai nhỏ nhắm ngay vào phần miệng nhỏ chưa kịp khép lại. Dương Trúc đạp chân, kêu lên: "Không được!"
Đã có chất lỏng chảy xuống, cậu lại kêu: "Không được!" Sốt sắng đến nỗi nước mắt chảy ra.
Nhưng cuối cùng miệng chai bị cầm ra xa một chút, dầu bôi trơn cứ thế trào ra thành từng dòng về phía lỗ hậu của cậu, khiến cậu run lên không kiểm soát. Nghiêm Duệ bỏ nó sang, khi lại một lần nữa đổi thành ngón tay, gương mặt Dương Trúc đã ướt một nửa, đôi mắt đỏ hoe, dáng vẻ như thể bị bắt nạt.
Chất nhầy chảy giữa hai đùi, dính ướt ga giường, cái miệng đỏ hồng mềm nhũn co rụt lại. Nghiêm Duệ cắm thêm vào, tăng thêm thành ba ngón tay, lần này không còn nhận được sự chống cự nào lớn quá nữa. Dương Trúc giống như một thằng nhóc ngốc nghếch bị ăn giáo huấn cuối cùng cũng ngộ ra mà thay đổi, hít vào một hơi, thút thít phối hợp với anh, xấu hổ gọi tên anh: "Nghiêm Duệ..."
Nhưng không có sự trách móc.
Nghiêm Duệ nghiêng đầu, hôn lên đùi cậu một cái giống như phần thưởng. Ngón chân Dương Trúc lập tức cuộn lại, cậu quay đầu, há miệng to thở hổn hển. Ngón tay Nghiêm Duệ chuyển động trong cửa sau của cậu, đâm chọc lên thành thịt. Cậu cũng chỉ đành để mặc Nghiêm Duệ dâʍ ɭσạи, còn bản thân thì nhẫn nại chịu đựng.
Thẹn quá đi, ngượng quá đi, sao Nghiêm Duệ có thể hư hỏng vậy chứ?
Dương Trúc đã quên mất trước đây bản thân còn đòi SM, nhưng chỉ mới trận ân ái bình thường này thôi cũng đã khiến cậu không thể nào chống đỡ được. Cậu túm lấy ga giường, trút hết nỗi lòng ra, dùng móng tay cào lên để phân tán sự chú ý. Không biết từ khi nào mà dương v*t của cậu cũng cương lên, phải tận mấy phút sau cậu mới ý thức được, bèn hít thở, muốn sờ một cái giúp bản thân.
Nghiêm Duệ lại nói: "Không được."
Tay Dương Trúc lơ lửng giữa không trung, cậu sốt ruột hỏi: "Tại sao?"
Nghiêm Duệ chỉ nói: "Không được."
Nhưng lại không có động tác nào thực tế để cản trở cậu. Có điều Dương Trúc vẫn khẽ cắn răng, trong tiềm thức cảm thấy không thể cãi lời Nghiêm Duệ, vô cùng đáng thương mà hạ tay xuống.
Kɧoáı ©ảʍ khó mà phát tiết bủa vây cậu, khiến cậu nôn nóng cắn môi, lại giơ tay lên, tự cắn vào ngón tay cái của mình. Cậu yếu ớt kiềm chế tiếng rêи ɾỉ đang tràn ra từ miệng mình, thỉnh thoảng lại vặn vẹo xoay eo, không rõ là khó chịu hay khó nhịn.
Cậu đã nghe lời vậy rồi, sao Nghiêm Duệ còn không khen cậu? Còn không cho phép cậu tự tuốt...
Dương Trúc vừa ấm ức vừa bất mãn. Mãi đến khi Nghiêm Duệ hoàn thành việc mở rộng, đồng loạt rút ba ngón tay ra khỏi lỗ của cậu, trong thâm tâm cậu lại khẩn cấp dâng lên sự chờ mong và cả sự sợ hãi. Cậu vội vàng nhìn Nghiêm Duệ, đúng lúc chạm mắt anh, cứ như Nghiêm Duệ vẫn luôn nhìn cậu, chưa bao giờ đa nghi.
"Ngoan quá." Cuối cùng Nghiêm Duệ cũng lên tiếng.
Dương Trúc không biết tại sao mình lại trở nên gái tính như thế nữa, lúc đảm nhiệm vị trí 0 khi người đồng tính quan hệ sẽ gây ra tác dụng phụ như vậy sao? Trong nháy mắt nghe thấy, suýt chút nữa cậu đã khóc òa lên, miệng bẹt ra, vươn tay muốn ôm. Cậu khát khao Nghiêm Duệ, hiện tại đang cực kỳ muốn anh. Nhưng Nghiêm Duệ lại chẳng khiến cậu được như ý, anh chỉ đưa tay đến nơi cậu không nhìn thấy mà làm gì đó.
Ngay sau đó, Nghiêm Duệ cúi người, một tay bóp chặt lấy eo cậu, ép cậu rướn lên, một thứ gì đó cực to và tròn trịa vững vàng dừng trước cửa sau của cậu.
Giống như mãnh thú sắp săn mồi, Nghiêm Duệ chống tay bên tai cậu, bả vai dựng thẳng về phía sau, cơ vai đẹp đẽ căng ra thành từng đường khối rõ ràng, khoe từng chút từng chút sự gợi cảm trong bóng tối. Dương Trúc mơ màng nhìn anh, nhìn lên gương mặt không chút cảm xúc ấy, vào giờ phút này nó hoàn toàn tối tăm, ánh mắt thâm trầm, cậu cảm giác bản thân mình như sắp bị anh nuốt sống.
Bị dương v*t nóng rực chặn lối, Dương Trúc mới mơ hồ nhớ ra, ngay từ khi mới bắt đầu, Nghiêm Duệ đã cương rồi, anh vẫn luôn nhẫn nhịn từ đầu cho tới giờ.
Cho nên Nghiêm Duệ không cho phép cậu tự tuốt. Nghiêm Duệ cũng phải nhẫn nhịn chịu đựng không kém gì cậu cả.
Dương Trúc đột nhiên ôm choàng lấy bả vai anh, tha thiết hấp tấp muốn hôn lên môi anh.
Bàn tay bóp hông dùng lực quá mạnh, gần như có thể nói là tàn bạo ngang ngược, ngón tay găm vào da thịt tạo ra đau đớn khiến Dương Trúc cau mày, nhưng cậu không phản kháng.
Nghiêm Duệ bắt đầu từng bước một đâm hàng vào cậu, xâm nhập cậu, dương v*t ngủ đông đã lâu hung hăng chọc vào cơ thể cậu, nóng đến nỗi khiến cậu thất thần. Cho dù đã được mở rộng đầy đủ, nhưng lỗ hậu nhỏ bé lần đầu phải trải qua chuyện giường chiếu vẫn cảm nhận được sự đau đớn. Nơi còn chưa quen với tìиɧ ɖu͙© bị tiến vào, nơi vốn thường khép chặt giờ bị vạch ra, bắp chân Dương Trúc thẳng băng, cậu đau đến nỗi ngón tay cào vài phát lên lưng Nghiêm Duệ. Một lát sau cậu hối hận mình nên cắt móng tay sớm hơn, nhưng ngay lập tức lại không rảnh để bận tâm mấy chi tiết nhỏ này.
Trong quá trình bị Nghiêm Duệ chiếm giữ, cậu cảm nhận được có thứ gì đó quái dị phình ra, khiến cho bên trong căng đầy, đầy đến mức sắp sửa không chịu nổi nữa, sắp sửa bị đâm rách ra. Cậu là vật chứa thuộc về Nghiêm Duệ, nhưng cậu chứa không nổi du͙© vọиɠ của Nghiêm Duệ, hơi thở của anh phả vào mặt cậu, ẩn nhẫn mà điên cuồng. Du͙© vọиɠ siêu to khổng lồ này hoàn toàn nhấn chìm cậu.
"Nghiêm Duệ..." Cậu thút thít gọi tên Nghiêm Duệ, khát vọng khiến anh cũng gọi tên mình.
Cho dù đến thời điểm hiện tại, Nghiêm Duệ vẫn không thất thố, cùng lắm hơi thở của anh chỉ hơi nặng nề thêm, hai gò má đỏ hồng, trong mắt ngập tràn vẻ lạnh lùng nghiêm nghị chưa từng xuất hiện.
Anh nhìn Dương Trúc, nói: "Dương Trúc."
Dương Trúc được toại nguyện, ôm chặt lấy anh mà cọ cọ, mục đích muốn tìm lấy một nơi để dựa vào giữa nỗi sợ hãi và sự hỗn loạn này. Nghiêm Duệ cũng ôm lấy cậu, để cậu ôm lấy mình, chỉ nói với cậu một câu mà mình đã từng nói trước đó, "Anh đã cho em rất nhiều cơ hội."
Trong tiếng thở dốc ngày một nặng nề, trong cơn sóng tình nóng bỏng đang cuộn trào, Dương Trúc thơm lên tai anh, thơm lên má anh, còn chưa hôn đến môi anh, cậu đã bị anh cᏂị©Ꮒ đến mức khó kìm nén mà phát ra tiếng rêи ɾỉ.
"Là em không chịu trốn đi." Nghiêm Duệ hôn lên tai cậu, khàn giọng nói với cậu: "Bé cún ngốc."
✄┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈
Lời editor: Đủ cháy chưa cả nhà ơi~