Răng Nanh

Chương 128: Thẳng thắn

“Quý Tuân…” Giọng Quý Nịnh run rẩy, nhìn qua giống như con nai bị săn đuổi, hoảng sợ không biết phải làm sao, cô trốn tránh, cố gắng kéo khoảng cách giữa hai người.

Nhận thấy được sự phản kháng của cô, Quý Tuân giữ chặt hơn, môi áp lên tai cô, nhỏ giọng nói: “Chị, chị đừng lộn xộn, có rất nhiều người đang nhìn.”

Động tác này của anh, người bên ngoài nhìn có vẻ rất thân mật.

Xung quanh truyền đến tiếng hít thở của các cô gái. Phải biết rằng Quý Tuân là một người nổi tiếng lạnh lùng, mặc kệ ai tỏ tinh thì anh cũng tỏ ra thờ ơ, từ trước đến nay chưa từng thấy anh gần gũi với bất kỳ nữ sinh nào, chứ đừng nói làm ra động tác ái muội như vậy.

Tầm mắt của mọi người dừng trên người Quý Nịnh lập tức trở nên nóng bỏng.

Ngoại trừ ghen tị, còn có ánh mắt tò mò, nghiên cứu.

Cô gái có thể khiến Quý Tuân có hứng thú, rốt cuộc là người như thế nào?

Cô gái cầm thư tình đảo mắt qua giữa Quý Nịnh và Quý Tuân, bức thư tình trên tay không biết phải xử lý như thế nào, giằng co một lúc, thấy tâm tư của Quý Tuân căn bản không đặt ở chỗ này, cô gái đỏ mắt chạy đi.

Mấy năm qua, ở trường bọn họ luôn duy trì khoảng cách, rất yên bình, không xảy ra chuyện gì cả.

Tuy rằng chỉ khác một chữ trong tên, nhưng không có ai nghĩ Quý Nịnh và Quý Tuân có quan hệ gì đặc biệt cả.

Nhưng bây giờ, kết thúc rồi.

Quý Nịnh dường như dự đoán được anh sẽ làm như vậy.

Trong lòng cô còn ảo tưởng một chút, cảm thấy đây chỉ là một chuyện trên một con đường nhỏ, sẽ không có quá nhiều người chú ý tới.

Quý Nịnh hoàn toàn xem nhẹ lực ảnh hưởng của Quý Tuân, vừa mới về đến nhà, điện thoại không ngừng thông báo tin nhắn Lâm Tiểu Mẫn gửi đến.

Cô mở điện thoại ra, có một bức ảnh chụp chung, độ phân giải không cao lắm, nhưng có thể nhìn thấy rõ cô bị Quý Tuân ôm vào trong ngực.

“Chuyện này là thế nào? Chuyện này là thế nào? Hai người ở bên nhau từ khi nào vậy?”

Quý Nịnh nghiến răng, hận mình không có răng nanh sắc nhọn, nếu không sẽ cắn Quý Tuân một cái, ném cục diện rối rắm cho cô, bảo cô phải xử lý như thế nào?

Nội dung tin nhắn gõ và xóa liên tục, lặp đi lặp lại, cuối cùng chỉ trả lời đúng một câu.

“Một lời khó nói.”

“Vậy cậu nói một cách ngắn gọn đi.”

Quý Nịnh hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn là quyết định nói thật; “Thật ra lúc trước vẫn luôn giấu cậu một chuyện, Tiểu Mẫn, tớ xin lỗi.”

Lâm Tiểu Mẫn ở bên kia, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, trong lòng nảy sinh đầy ý tưởng, chỉ thiếu việc nói ra để Quý Nịnh kiểm chứng.

Quý Nịnh không thừa nhận chuyện tình cảm của mình với đàn em, chỉ đơn giản nói một câu, “Quý Tuân là em trai cùng cha khác mẹ của tớ…”

Lâm Tiểu Mẫn thiếu chút nữa phun ngụm nước chanh ra ngoài, tốc độ gõ chữ cực kỳ nhanh: “Nịnh Nịnh, cậu đừng có mà lừa tớ, tớ vẫn luôn nghĩ rằng cậu là một người lương thiện, tốt bụng, có đạo đức tốt.”

“Thật, không lừa cậu đâu.”

“…”

Lâm Tiểu Mẫn trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng tiêu hóa hết những lời này.

Thật ra cô nàng đã đoán được một chút, một người tên Quý Tuân, một người tên Quý Nịnh…

Cô nàng nhanh chóng suy nghĩ, phân tích khoảng thời gian Quý Nịnh xấu hổ và mất tự nhiên khi nhìn thấy đàn em, cuối cùng đưa ra kết luận, “Quan hệ giữa cậu và em trai không tốt lắm đúng không?”