Răng Nanh

Chương 105

Thật ra cô muốn hỏi Quý Tuân một chút, đã nghĩ đến chuyện tương lại hay chưa?

“Đừng mất tập trung.” Quý Tuân chà xát khuôn mặt nhỏ của cô, “Đứng dậy mặc quần áo vào, em đưa chị đi ăn chút gì đó.”

Nhìn giữa háng anh phồng to, tai Quý Nịnh đỏ ửng, không nhịn được nữa quay mặt đi: “Rõ ràng người cần mặc quần áo là em.”

Quý Nịnh chải lại tóc, sau đó rửa mặt, cả người mới có chút tinh thần.

Động tác của cô không nhanh, lúc xong đi ra mới phát hiện Quý Tuân đã đứng chờ ở cửa, anh cầm bật lửa trên tay, không biết đã xoay bao nhiêu vòng.

Nếu đổi thành ngày thường, chắn chắn sẽ dong dài, nói cô chậm như ốc sên, nhưng hôm nay ngoài ý muốn lại không nói gì.

Quý Nịnh đi theo anh ra khỏi rạp chiếu phim, đi đằng sau anh, lén lút nhìn anh, cảm thấy anh nhìn vừa mắt hơn so với trước.

“Đói bụng thì nhìn em làm gì? Nhìn thực đơn.”

Quý Nịnh vội vàng thu hồi tầm mắt.

Đến quán mì, hai người vừa mới ngồi xuống, hình ảnh Quý Tuân trong mắt cô trở về nguyên bản.

“Sao lại ăn ít mì vậy, cho chim ăn sao?” Quý Tuân cầm thực đơn, “Có muốn ăn sủi cảo chiên không? Đồ uống thì sao?”

“Không ăn hết nhiều như vậy.” Quý Nịnh lắc đầu.

Quý Tuân ngả người ra sau, hài hước nói: “Mặt em đẹp như vậy, chị có thể không cần ăn cơm.”

Tự luyến.

Quý Nịnh không để ý tới anh, rót một cốc nước cẩn thận rửa sạch lại thìa cùng đũa, sau đó cầm hai chiếc đĩa, đổ tương ớt cùng nước chấm vào.

Quý Tuân lười biếng dựa lưng vào ghế, nhìn cô như cô vợ nhỏ, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, lau khô đũa xong mới đưa cho anh.

“Em, em nhìn chị làm gì? Chị không thể ăn với cơm.” Quý Nịnh học theo lời anh nói.

“Nhìn chị rất biết cách sinh sống.”

“Không tồi.”

Hiếm khi nghe được một lời nhận xét chính diện từ trong miệng anh.

Nhưng đối với anh mắt cười như không cười kia của anh, Quý Nịnh giật mình, không biết vì sao tai có chút nóng, cô không nói tiếp, nhanh chóng cúi đầu ăn bát mì nóng trong tô.

Miếng thứ nhất còn khiến cô bị bỏng.

“Không có cướp của chị đâu.” Quý Tuân ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt ghét bỏ, nhưng lại rót cho cô một cốc nước.

Sau khi ăn xong một tô mì, bụng Quý Nịnh suýt chút nữa căng tròn, nhưng sợ lãng phí, nhìn cái bánh bao cuối cùng ở bên kia, miệng rất thèm, nhưng cũng không thể ăn được nữa.

Thật vất vả mới về đến cửa nhà, Quý Nịnh đã soạn một bản nháp trước, nếu dì Quế Phân hỏi thì sẽ có lý do chính đáng, nhưng khi đến gần, thấy tiệm trà ở dưới lầu khóa cửa, bên trong không có ai, dì Quý Phân hình như lại ra ngoài chơi bài.

Lúc Quý Tuân ở nhà, dì Quế Phân còn thu liễm một chút.

Đêm nay hai đứa nhỏ đều không có nhà, ngay cả lấy cớ cũng không cần.

“A, chị lo lắng cả đường, nhưng thật ra bà ấy căn bản không thèm để ý.” Quý Tuân lấy chìa khóa ra mở cửa, giọng điệu không tốt lắm: “Một người thích đánh bạc, trong mắt sẽ không có gia đình, trong mắt chỉ có tiền cùng bài bạc thôi.”

Quý Nịnh yên lặng đi theo phía sau, không biết phải nói gì, cô đột nhiên muốn ôm anh.

“Quý Tuân…”

Quý Tuân vừa mới đặt chìa khóa lên trên bàn, cô đã tiến lại gần, bàn tay vòng qua eo anh.

“Lúc này không sợ bị người khác nhìn thấy?” Quý Tuân hơi nheo mắt lại.

“Chị…” Quý Nịnh nấc lên.

Ah, thật biết cách phá hủy bầu không khí.

Quý Nịnh ăn quá nhiều, vừa về nhà liền bắt đầu tìm thuốc tiêu hóa, uống hai viên với nước sôi, cô cảm thấy khó chịu hơn.

Quý Tuân sau khi tắm xong thấy vẻ mặt cô vẫn còn khó chịu, anh kéo người cô, đặt cô lên trên đùi, dùng lòng bàn tay xoa bụng cho cô.

“Bảo chị ăn nhiều một chút là muốn chị thêm một ít thịt.”

“Không phải muốn làm bản thân no căng sao, hiểu không?”