Art: Weibo @三只猫猫头
Chương 40: Càng giống vợ hơn
Dịch: CP88
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Không phải cứ là thống khổ từng trải qua thì sẽ khắc sâu lên thân thể. An Thanh đã trải qua quá nhiều chuyện, sẽ không để bản thân hãm sâu vào những khổ sở của bản thân.
Cô ấy chỉ hơi dừng động tác, nhìn An Hạ trước mắt, thậm chí biểu tình trên mặt cũng không thay đổi, chỉ hỏi.
"Ông ta không làm gì em chứ?"
An Thanh hỏi xong, An Hạ hơi run lên.
Đây là một loại ký ức của cơ thể, giống như người từng bị điện giật, mỗi lần cảm giác đó kéo đến sẽ lại run lên. Dù điện đó còn chưa kịp chạm đến, nhưng cơ thể đã tự động phản ứng lại.
An Hạ nhìn An Thanh, trong mắt cô cũng không có quá nhiều cảm xúc phức tạp, chỉ là lúc nâng tay, đầu ngón tay vẫn còn hơi run.
[Không ạ, bảo vệ lôi ông ta đi rồi.]
"Vậy thì tốt." An Thanh nhận được câu trả lời, cúi đầu chuẩn bị tiếp tục ăn cháo, nhưng chuyện này rốt cuộc vẫn mang đến ảnh hưởng nhất định, cô ấy đặt đũa xuống, nói: "Ông ta vậy mà còn dám tìm đến."
An Thanh không hề có tình cảm gì với người ba tên An Côn này, thậm chí là sự chán ghét cũng tiếc rẻ không muốn cho.
"Xem như mệnh ông ta tốt, không tìm được đến chỗ chị, nếu không, chị đánh cho ông ta phải vào nằm viện thì thôi. Chúng ta cũng không còn là trẻ con như trước đây nữa, có thể phản kháng, bây giờ ông ta cũng già lắm rồi, hẳn là không còn bao nhiêu sức lực. Lần sau em mà thấy thì cứ xông thẳng tới mà đánh." An Thanh nói.
An Thanh cầm thìa cháo, nói hai câu như thế. Cô ấy thật sự có thể làm như đã nói, đánh cho An Côn nhập viện. Nhưng cô ấy và An Hạ không giống nhau, An Côn khiến An Hạ phải chịu thống khổ từ khi còn nhỏ, sợ hãi đã khắc sâu vào xương cốt. An Côn với cô vẫn là một loại sợ hãi mang tính tinh thần, chỉ cần thấy ông ta, cô sẽ chạy trốn.
Nghĩ đến đây, An Thanh hoàn toàn mất hết khẩu vị, cô ấy cúi đầu, trong mắt cuối cùng vẫn xuất hiện một loại cảm xúc khác. Cô ấy cúi đầu trầm mặc hồi lâu, An Hạ đi tới nâng tay đặt lên vai cô ấy, An Thanh nâng đôi mắt đã đỏ lên, An Hạ bèn cười với cô ấy.
An Hạ cười rất im lặng, rất bình thản, vẫn là nụ cười của trước giờ. Cô thật sự quá nhỏ, quá gầy, ở trong trí nhớ của An Thanh, cô của khi đó còn gầy gò hơn, nhỏ bé hơn. Ngày hôm đó, cô ấy từ bên ngoài trở về, nhìn thấy An Hạ bị An Côn nhằm thẳng mặt mà đá, trên người An Hạ không có lấy một chỗ lành lặn. Mái tóc rối bù dính bẩn, mà cô, bị đạp trên đất, giống như một con búp bê vải bẩn thỉu rách nát. Thế nhưng khi con búp bê vải rách nát đó nhìn thấy cô ấy xuất hiện, trong mắt hiện lên ánh sáng, hướng về phía cô ấy mà cười.
An Thanh không biết đã bao lâu rồi mình không nhớ lại khung cảnh đó, cuộc sống bôn ba, khổ cực gì cũng đã từng trải qua, bởi thế cô ấy cũng không có thời gian rảnh rỗi mà đi nhớ lại.
Hiện tại, An Hạ sạch sẽ lành lặn đứng trước mặt cô ấy. Khóe mắt An Thanh cay cay, đưa tay đặt lên tấm lưng gầy của An Hạ, nhẹ nhàng vỗ hai cái.
Hai chị em đơn giản an ủi nhau, sau đó An Hạ nói cho An Thanh nghe chuyện Yến Bắc Thần sẽ giúp đỡ giải quyết chuyện phẫu thuật cho Tiêu Tiêu.
An Thanh biết công việc lần này của An Hạ, mẹ Vương nói là làm trợ lý tư nhân cho vị thiếu gia ở một nhà rất có tiền, nhưng điều kiện tiên quyết là cô có thể ăn ngủ luôn ở nơi làm việc.
Về chuyện có được nhận hay không, An Hạ vẫn luôn nhắn tin báo tình hình cho cô ấy. Đánh giá của An Hạ dành cho Yến Bắc Thần, cũng đều nói hết cho An Thanh.
Hôm qua Yến Bắc Thần nói sẽ cho luôn An Hạ số tiền này, nhưng An Hạ thật sự không thể cứ thế mà nhận không. Số tiền này là Yến Bắc Thần cho cô, nhưng tiền của hắn chính là của hắn, cô mượn cũng chính là mượn.
Cô quyết định tương lai sẽ tiếp tục làm trợ lý tư nhân cho Yến Bắc Thần thật lâu thật lâu, nếu như hắn đồng ý. Còn nếu hắn không muốn, đuổi cô đi, cô cũng sẽ tìm công việc khác, tiếp tục kiếm tiền, tích lại đến khi đủ thì trả cho hắn.
Bảo mẫu nhỏ rất nghèo, nhưng cũng biết không thể lấy không của người khác. Yến Bắc Thần chịu cho mượn đã là ân lớn dành cho cô rồi, An Hạ không thể chiếm đoạt luôn số tiền đó.
Hơn nữa, hôm qua sở dĩ An Hạ mở miệng hỏi xin mượn tiền Yến Bắc Thần, cũng là vì đυ.ng phải An Côn. Nếu An Côn đã tìm được chị em họ, vậy thì sau này chắc chắn sẽ còn tìm đến làm phiền hai người. Nếu chỉ có hai người thì tốt rồi, nhưng bây giờ còn có thêm Tiêu Tiêu, để tránh đêm dài lắm mộng, cần phải lập tức làm phẫu thuật cho Tiêu Tiêu, bởi thế cô mới mặt dạn mày dày mà mượn tiền Yến Bắc Thần.
An Hạ nói quyết định của Yến Bắc Thần cho An Thanh nghe xong, cũng nói cả kế hoạch của chính mình. Về sau tiền của cô sẽ không gửi cho An Thanh nữa, cô sẽ mở riêng một sổ tiết kiệm, cứ đủ mười vạn sẽ lại chuyển cho Yến Bắc Thần.
An Thanh nghe cô nói, cũng không có ý kiến gì. Suy nghĩ của hai chị em không khác nhau, hiện tại có thể lập tức làm phẫu thuật cho Tiêu Tiêu thì sẽ có thể hóa giải tình trạng khẩn cấp của họ. Những chuyện khác, bọn họ đều có thể từ từ vượt qua.
"Được, mỗi tháng chị đi rút tiền sinh hoạt sẽ chuyển cho em một ít. Tuy không nhiều, nhưng chúng ta cùng làm với nhau, chậm rãi rồi cũng sẽ trả xong thôi."
Đối với việc Tiêu có thể lập tức phẫu thuật, là một người mẹ, đây thật sự là một chuyện đáng vui mừng, hốc mắt cô ấy vẫn còn đỏ.
An Hạ nghe xong lời của cô ấy, cũng không có gì phản đối, cười gật đầu. Sống lưng chống đỡ nhiều năm như thế của An Thanh rốt cuộc hơi cong xuống, dáng vẻ thả lỏng, giang tay ôm lấy An Hạ, giống như quả bóng cao su xì hơi.
"Hạ Hạ, quá tốt rồi, thật sự quá tốt rồi."
-
Người Yến Bắc Thần đưa đến đi ra rất nhanh.
Sau khi người kia đến, lập tức làm thủ tục chuyển phòng bệnh cho Tiêu Tiêu. Hôm qua An Côn tìm đến tận tầng mười hai, hiển nhiên đã biết Tiêu Tiêu đang ở đây. Hôm qua sau khi An Côn đi, Yến Bắc Thần bèn sắp xếp bảy, tám bảo vệ đứng canh ở cửa thang máy, chỉ cần thấy An Côn sẽ lập tức đuổi đi, đây cũng là lý do vì sao cả tối qua hai mẹ con An Thanh đều được yên ổn.
Sau khi làm thủ tục, Tiêu Tiêu được trực tiếp đưa vào phòng bệnh vip. So với phòng bệnh thường, nơi này trang thiết bị vừa đầy đủ tiên tiến hơn, phương diện an toàn cũng đảm bảo hơn, không cần lo lắng An Côn sẽ lại tìm đến. Đồng thời, người kia liên hệ với bác sĩ tốt nhất ở lĩnh vực này, quyết định xong ngày làm phẫu thuật.
Nguyên một ngày hôm nay, An Hạ đều ở lại bệnh viện, đi theo người kia làm các thủ tục. Đến chiều, thủ tục rốt cuộc làm xong, Tiêu Tiêu được định ngày phẫu thuật vào cuối tuần, An Thanh cũng đã có phương thức liên lạc với bác sĩ chủ trị.
Vấn đề làm khó hai chị em suốt hơn một năm qua vậy mà được giải quyết gọn gàng trong một ngày này. Chờ đến khi giải quyết xong, hai người không có cảm giác thoải mái như trút được hòn đá đè nặng trên vai, ngược lại giống như linh hồn bị rút ra khỏi cơ thể, nhìn ánh nắng ngoài phòng bệnh, cảm giác trong người không còn chút sức lực nào.
Đây chỉ đơn giản là mệt mỏi thôi.
Người ở một thời gian dài sống dưới áp lực và sức lực liên tục bị tha lôi, sau khi áp lực biến mất, luôn có loại cảm giác mệt mỏi này.
Mà An Hạ cũng không để bản thân chìm đắm trong cảm giác mệt mỏi này quá lâu, bây giờ đã là ba giờ chiều, cô phải rời khỏi bệnh viện, đi mua đồ rồi về nấu cơm.
Hôm nay An Hạ chạy qua chạy lại, bận rộn cả một ngày, vừa nghỉ một lát lập tức phải quay về tiếp tục làm việc. An Thanh dặn dò cô chú ý nghỉ ngơi, An Hạ cười cười với cô ấy, tỏ ý không sao. Sau đó, cô tạm biệt Tiêu Tiêu đã tỉnh, rời khỏi bệnh viện.
An Hạ bắt tàu điện ngầm quay về biệt thự.
-
Căn biệt thự mà hiện tại An Hạ và Yến Bắc Thần ở cũng nằm ở ngoại thành của thành Nam. Nhưng nơi này ở vùng duyên hải, còn là nơi tụ tập của giới tài phiệt, cho nên so với căn biệt thự ở Hải thành kia, cơ sở vật chất ở đây hoàn thiện hơn nhiều. Cách không xa biệt thự còn có mấy siêu thị hàng nhập khẩu cỡ lớn.
An Hạ đi siêu thị mua đồ về nấu cơm, vừa về đến nhà thì cũng nhận được tin nhắn của Yến Bắc Thần báo sắp về tới, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất nhanh chóng hoàn thành công việc.
Lúc Yến Bắc Thần về đến nhà, An Hạ cũng vừa nấu xong cơm tối. Vừa bưng thức ăn ra bàn thì nghe thấy tiếng mở cửa, bảo mẫu nhỏ vội chạy ra cửa, nhìn người đàn ông vừa bước vào nhà.
Yến Bắc Thần đang đứng thay giày ở cửa thì thấy bảo mẫu nhỏ hơi cúi người, sau đó cười nhìn hắn.
Bảo mẫu nhỏ mặc quần áo đơn giản, mái tóc vẫn buộc đuôi ngựa đằng sau, trên trán có mấy sợi tóc mai lưa thưa. So với hôm qua, bảo mẫu nhỏ giống như đã khôi phục dáng vẻ của trước đây, đôi mắt đen láy lấp lánh đầy ý cười nhìn hắn.
Thấy hắn nhìn tới, bảo mẫu nhỏ thậm chí còn nâng tay, cười làm một câu thủ ngữ.
[Hoan nghênh về nhà.]
Mùi thơm của thức ăn từ trong nhà ăn bay ra, cô gái đeo tạp dề cười đứng đó nghênh đón hắn, bên ngoài cửa sát đất, ráng chiều xuyên qua tấm kính thủy tinh chiếu vào nhà, khiến cho bầu không khí trong nhà trở nên ấm áp hơn.
Yến Bắc Thần nhìn An Hạ trước mặt, trái tim giống như bị hết thảy những cảm giác này mang đến chiếm đầy, thậm chí còn phóng đại lên gấp nhiều lần. Hắn đứng ở đó, nhìn bảo mẫu nhỏ trước mặt.
Có một chớp mắt nào đó, hắn cảm thấy bảo mẫu nhỏ không phải bảo mẫu nhỏ, mà càng giống như là vợ của hắn hơn.
Một khoảnh khắc sinh ra từ vô số cảm giác kỳ diệu đan xen, trong đầu Yến Bắc Thần lại nảy ra một suy nghĩ.
Như thế cũng không tệ.
- -- Lời tác giả ---
Yến tổng: Tên con của chúng ta lấy chữ nào tôi cũng nghĩ xong luôn rồi.
***
88: 2 chương truyện thay quà đáp lễ đến Kidu, cám ơn tình yêu đã gửi donate cho Bát hehe iu iu nhiều nhiều:*:*:*