Đồ đệ đã hắc hóa

Chương 4: Hắc hóa bạo hiểu

“Chát——!!” Một âm thanh giòn tan vang lên. Đới Tinh Lâu dừng động tác lại ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút mê mang nhìn Thẩm Nguyệt Trạch vừa tỉnh lại, “Sư phụ?”

Tựa như hài tử không biết mình đã làm sai chuyện gì để bị người lớn đánh, Đới Tinh Lâu hai mắt ngơ ngác nhìn Thẩm Nguyệt Trạch. Mà trên thực tế trong lòng hắn cực kỳ sợ hãi, hắn không nghĩ tới Thẩm Nguyệt Trạch sẽ đột nhiên tỉnh lại, đại não đoản mạch một lát lập tức dùng thủ đoạn trước giờ vẫn hiệu quả, giả ngu.

Mỗi lần chỉ cần hắn lộ ra biểu tình vô tội hoặc là ôn nhu nghe lời, Thẩm Nguyệt Trạch sẽ rất vui vẻ.

Quả nhiên Thẩm Nguyệt Trạch vừa thấy biểu tình này của hắn, trong lòng nghĩ “Trông cũng không có hắc hóa lắm đâu.” Dù sao cũng là đồ đệ chính mình nuôi dạy nhiều năm, Thẩm Nguyệt Trạch không thể không có cảm tình, chân vốn dĩ đá ra được thu hồi không ít lực đạo.

Đới Tinh Lâu theo lực trên chân Thẩm Nguyệt Trạch nhảy qua bên kia giường. Sau đó hắn lập tức quỳ trên giường cúi đầu ngoan ngoãn nhận sai, “Xin sư phụ trách phạt.”

Thẩm Nguyệt Trạch nhìn đồ đệ nhu thuận trong lòng nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, trừng Đới Tinh Lâu nói: “Cút xuống dưới.”

Đới Tinh Lâu không tình nguyện từ trên giường bò xuống, lúc đi qua Thẩm Nguyệt Trạch cố ý tạm dừng một chút, nháy mắt trong đầu chợt lóe vô số hình ảnh không hài hòa.

Sau khi xuống giường, Đới Tinh Lâu đứng ngoan ngoãn, biểu tình chân thành trước sau như một, một chút cũng nhìn không ra dấu vết đã nhập ma.

Thẩm Nguyệt Trạch sắc mặt không tốt nhặt quần áo trên giường mặc vào, Đới Tinh Lâu cúi đầu nhìn lén, hầu kết không ngừng giật giật.

Thẩm Nguyệt Trạch đi đến bên bàn ngồi xuống, rót ly trà nóng nhẹ nhấp một ngụm. Đới Tinh Lâu ánh mắt tối đi nhìn miệng ly trắng sứ được môi hồng của Thẩm Nguyệt Trạch chạm vào, trong lòng truyền đến một trận cơ khát, đồng thời đối với cái ly vô tội kia dâng trào ghen tị thậm chí thù hằn, hận không thể lập tức ném vỡ nó, sau đó hung hăng bao lấy hai cánh môi mê người kia điên cuồng liếʍ hút.

Đổi lại là Đới Tinh Lâu trước kia, tuy rằng đối với sư phụ có lòng ái mộ nhưng tuyệt đối sẽ không sinh ra ý tưởng biếи ŧɦái như thế, đơn giản chỉ vì—— hắn đã thành ma!

Mà Thẩm Nguyệt Trạch thành công bị tẩy não bởi tác phẩm văn học hiện đại còn chưa ý thức được, “Ma”, chính là kiểu đoạt lấy thành tính vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, đại biểu cho lý trí sinh vật.

Mà Đới Tinh Lâu, lại được xem như có năng lực điều khiển “Ma” hàng đầu.

Ngón tay thon dài như ngọc buông chén trà xuống, Thẩm Nguyệt Trạch ngẩng đầu nhìn Đới Tinh Lâu đang chăm chú nhìn mình, hỏi: “Sao, đánh ngươi còn không phục?” Mắt sáng chớp động phong tình vô hạn, Thẩm Nguyệt Trạch hừ lạnh nói: “Vi sư vừa đi, ngươi lập tức nhập ma, thật là có tiền đồ! Dạy ngươi tu thân dưỡng tính nhiều năm như vậy, toàn bộ đều như gió thoảng bên tai rồi?”

Đới Tinh Lâu đi đến trước người Thẩm Nguyệt Trạch, chậm rãi quỳ xuống ôm chân Thẩm Nguyệt Trạch, khuôn mặt anh tuấn chôn ở trên đùi y, thanh âm trầm thấp nói: “Đồ nhi biết tội.”

Thế nhưng thực tế hắn căn bản không nghe thấy Thẩm Nguyệt Trạch đang nói cái gì, hai tay có chút thô ráp cách vải dệt tĩnh lặng cảm thụ được nhiệt độ cơ thể Thẩm Nguyệt Trạch truyền đến, trong lòng rạo rực lửa nóng, trong đầu đều là ý nghĩ đem sư phụ lột sạch như thế nào, bày ra tư thế chờ đợi bẩn thỉu ra sao….

Năm năm trước Đới Tinh Lâu còn hiểu thế nào gọi là khắc chế, mà hiện tại Đới Tinh Lâu chính là từng chút từng chút đem hai chữ này vứt bỏ.

Thẩm Nguyệt Trạch bất đắc dĩ thở dài, tay phải trắng nõn vuốt ve mái tóc đen như tơ lụa của Đới Tinh Lâu, ưu sầu nói: “Ngươi nhập ma đạo, Tu Chân Giới đã không dung được ngươi. Thất Tinh thánh địa tuy rằng không phải do ta làm chủ, nhưng trốn ở chỗ này so với ở bên ngoài an toàn hơn, chỉ cần sư phụ còn sống một ngày, người khác nếu muốn thương tổn ngươi thì trước tiên phải bước qua xác của ta.”

Thẩm Nguyệt Trạch giống như trước đây, không ngừng dùng hành động cùng ngôn ngữ xoát hảo cảm từ nhân vật chính rồi từ từ đưa ánh sáng vào trong nội tâm hắc ám của nhân vật chính. Nếu không ngoài ý muốn y sẽ có thể lòng tràn đầy vui vẻ nhìn công tác thống kê “trình độ hắc hóa nhân vật chính” trong không gian Hệ Thống hạ dần xuống.

“Tích tích tích tích…” Trong đầu điên cuồng vang lên tiếng cảnh báo khiến Thẩm Nguyệt Trạch trở tay không kịp, tiểu bạch thỏ bên trong không gian Hệ Thống điên cuồng nhảy nhót, tê tâm liệt phế hô to: “A a a a a… Xong đời xong đời xong đời… Kí chủ chúng ta chết chắc rồi chết chắc rồi chết chắc rồi…”

Thẩm Nguyệt Trạch hốt hoảng hiện thân ảnh ở không gian Hệ Thống, một phát bắt lấy thỏ điên bay đến đỉnh đầu y, chế trụ bốn chân nhỏ đang không ngừng loạn đá của nó, lớn tiếng nói: “Ngươi đang làm gì đó? Nhanh chóng dừng lại cho ta, ngươi muốn ta nổ đầu hay sao!?”

Thấy kí chủ xuất hiện thỏ con lập tức im lặng, tiếng cảnh báo chói tai cũng nhỏ đi nhiều, thế nhưng tia sáng đỏ tươi không ngừng lập lòe khiến Thẩm Nguyệt Trạch hoa mắt, y túm tai con thỏ hét lớn: “Ngươi không thể đem cả âm thanh cùng ánh đèn báo hiệu tắt hết sao? Ồn chết!”

Con thỏ không để ý đến yêu cầu của Thẩm Nguyệt Trạch, nó xám mặt nhìn Thẩm Nguyệt Trạch nói: “Trình độ hắc hóa của nhân vật chính đã vượt qua giới hạn tối cao của Hệ Thống, kí chủ, chúng ta… Chúng ta chết chắc rồi hu hu hu…”

“Cái gì!? Ta X!”

Thẩm Nguyệt Trạch trợn mắt há hốc mồm nhìn đường tiến độ đen thui hoàn toàn không thấy điểm cuối trên “bầu trời” trước mắt, cả người ngốc lăng.

Y vươn tay run run rẩy rẩy chỉ vào đường sọc màu đen nhìn không đến cuối, da đầu run lên hỏi: “Đây đây đây là…”

Thỏ dùng hai chân trước che hai con mắt như hồng thạch, tuyệt vọng nói: “Đường thống kê công tác hắc hóa của nhân vật chính.”

Thẩm Nguyệt Trạch một phen chộp lấy thỏ tử, lớn tiếng hỏi: “Thế này là thế nào? Vừa nãy không phải chỉ có hơn 90% sao? Vì sao đột nhiên nổ tung?!”

Thỏ vẻ mặt xui xẻo nói: “Tui đâu có biết, chấp hành nhiệm vụ là kí chủ, tui chẳng qua chỉ phụ trách công tác thống kê số liệu thôi!”

Khi Thẩm Nguyệt Trạch cùng thỏ nhỏ ở trong không gian Hệ Thống phân tích các kiểu, Thẩm Nguyệt Trạch quên mất phân thần khống chế thân thể. Y lúc này đã hướng lưng của Đới Tinh Lâu đang ghé vào trên chân mình đổ xuống.

Mà Đới Tinh Lâu bởi vì lời nói vừa rồi của Thẩm Nguyệt Trạch khiến độ hắc hóa của hắn bùng nổ, đang nghĩ tới muốn đem toàn bộ người của Tu Chân Giới gϊếŧ sạch, bỗng nhiên cảm giác được thân thể Thẩm Nguyệt Trạch mất đi khống chế, giống như ảo ảnh, hắn vội vàng tiếp được Thẩm Nguyệt Trạch đổ xuống.

Hẳn là mê thần tán tiếp tục phát tác.

Đới Tinh Lâu lần nữa bước chân vững vàng đem Thẩm Nguyệt Trạch ôm trở về trên giường lớn, sau đó dùng cường độ cẩn thận đảm bảo Thẩm Nguyệt Trạch nhìn không ra dấu vết mà ở trên người y phát tiết du͙© vọиɠ.

Đương nhiên, không có tiến hành đến bước cuối cùng.

Không dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, Đới Tinh Lâu không muốn xích mích với Thẩm Nguyệt Trạch.

Hắn chính là yêu cùng thương tiếc sư phụ không thể vãn hồi, nếu có một ngày Thẩm Nguyệt Trạch phát hiện mình có ý nghĩ đại nghịch bất đạo như vậy, Đới Tinh Lâu không dám tưởng tượng đến hậu quả. Đây cũng là nguyên nhân đột nhiên hắn hắc hóa bùng nổ.

Lúc trước kẻ đáng chết nào quy định ân truyền thừa giống như ân sinh ra? Sư phụ giống như phụ mẫu? Thật muốn để gã nếm thử tư vị vạn Ma nhập thân!

__________