Gió lạnh lanh đến thấu xương, không khí đóng băng, Thẩm Nguyệt Trạch mặt mày tái nhợt đi vào một khách điếm náo nhiệt, tiểu nhị trong điếm lập tức ân cần ra đón.
“Khách quan, ngài muốn ăn cơm hay là ở trọ?”
Thẩm Nguyệt Trạch tùy tiện tìm một bàn trống ngồi xuống, đặt hành lý trên bàn nói: “Ăn cơm, dọn lên mấy món sở trường, thêm một bình đào hoa nhưỡng.”
“Được, ngài chờ một lát, ta pha cho ngài ấm trà.”
Thẩm Nguyệt Trạch ngồi trên ghế ôm hai tay hà hơi, hai chân không ngừng chà sát trên sàn nhà, hi vọng có thể ấm áp hơn một chút.
Y khó khăn khổ luyện hơn trăm năm, vất vả lắm mới luyện đến được Tích Cốc kỳ, từ nay về sau một bộ không ăn khói lửa nhân gian, cũng không cần chịu khổ chịu tội như phàm nhân. Nhớ tới trước kia thân thể nóng lạnh bất xâm, Thẩm Nguyệt Trạch thật muốn gào khóc.
Ôm chén trà trong tay, Thẩm Nguyệt Trạch cắn răng oán hận nghĩ thầm: “Huyết Hải môn đáng chết hại ông đây ra nông nỗi này, sau này gặp một thằng ông chém một thằng!”
Sau đó y quay sang hệ thống đang co thành một cục trong đầu quát: “Ngươi là đồ lừa gạt! Dám bắt ta đi tự bạo ngăn Huyết Hải lão tổ, không đùa chết ta ngươi liền chán à? Nói gì mà chỉ cần khiến nhân vật chính đừng hắc hóa là được. Hắn không phải rất đơn thuần rất nghe lời đó sao? Việc gì phải bắt ta chắn cho hắn rồi tự bạo? Ta đúng là xui xẻo mấy kiếp mới bị hệ thống chết tiệt ngươi trói buộc!!!”
Hệ thống yếu ớt lui vào góc: “Đới Tinh Lâu, thuở nhỏ nhận hết khuất nhục, ngươi nhìn thấy chỉ là vẻ ngoài, thực chất nội tâm hắn đã sớm bị hắc hóa ăn mòn, tui không phải đang giúp đỡ ngài trở thành ánh sáng cuối cùng trong sinh mệnh hắn, khiến hạt giống tình yêu trong lòng hắn mọc rễ nẩy mầm đấy ư? Nếu không đến cuối cùng hắn vẫn đi hủy diệt thế giới, hai chúng ta đều xong đời.”
Mấy chiếc bàn huyên náo bên cạnh hoàn toàn không đả động đến Thẩm Nguyệt Trạch, y từ trong trí nhớ đem thập đại khổ hình của Tu Chân Giới ra, ở trong đầu một lần lại một lần lăng ngược đám người Huyết Hải môn, còn có cái hệ thống đáng chết kia.
Cho đến khi y nghe được một câu, “Này, các ngươi biết gì chưa? Diêu Quang phong phong chủ bị đuổi khỏi Thất Tinh thánh địa.”
Thẩm Nguyệt Trạch uống trà, tâm nghĩ: Nói hươu nói vượn, ta lúc nào bị đuổi ra ngoài?
Tiếp đó y nhìn qua một kẻ khác đang vô cùng nghi hoặc hỏi: “Diêu Quang phong phong chủ không phải bị Huyết Hải môn môn chủ gϊếŧ chết sao? Thất Tinh thánh chủ còn vì y cử hành tang lễ, sao y có thể bị đuổi khỏi Thất Tinh thánh địa? Ngươi đừng nói hươu nói vượn.”
Thẩm Nguyệt Trạch gật gật đầu, đột nhiên cảm thấy không đúng, “Ta chết khi nào?”
Sau đó y nhớ tới thân hình hiện tại là hệ thống một đường đắp nặn cho, tu vi mấy trăm năm tu luyện của y a!
Thanh niên áo xanh khinh bỉ nhìn đồng bọn bắt đầu kể: “Ngươi đang nói lịch sử năm nào đấy? Người ta nói là nói tân nhậm phong chủ, đồ đệ của tiền phong chủ Thẩm Nguyệt Trạch, Đới Tinh Lâu ấy.”
“Đới Tinh Lâu? Chưa từng nghe nói qua, hắn kế nhiệm phong chủ hồi nào nào vậy?”
Thanh niên áo xanh đáp: “Bốn năm trước, Đới Tinh Lâu diệt sạch Huyết Hải môn, đến một con chuột cũng không bỏ qua, bởi vì có công diệt ma, Thánh chủ liền cho hắn kế nhiệm phong chủ.”
Đới Tinh Lâu! Nhân vật chính được y dạy bảo không phải biến thành một tu sĩ tu vi bình thường tính cách mềm nhẹ sao? Sao có thể một mình diệt toàn Huyết Hải môn? Không lẽ đã hắc hóa rồi à? Thẩm Nguyệt Trạch tay phải run lên thiếu chút nữa ném chén rượu xuống đất, nhiệm vụ thất bại y liền cùng hệ thống bị vây khốn đến chết ở thế giới này đấyyyyy!!!
Một chén rượu vào bụng, ấm áp từ dạ dày lan đến toàn thân. Thẩm Nguyệt Trạch thỏa mãn thở dài, “Ấm hơn chút rồi.” Tiếp đó y vừa ăn vừa nghe bát quái… Nhầm, vừa thu thập tin tức.
Thanh niên áo xanh nghe có người hỏi Đới Tinh Lâu vì sao bị đuổi khỏi Thất Tinh thánh địa, liền đổ ly rượu đang uống xuống đất, đầy mặt thần bí mà cười yd (1): “Bên trong chuyện này thế nhưng liên quan đến một bí văn.”
(1) yd: yin dang = dâʍ đãиɠ => Cười yd là cười dâʍ đãиɠ
“Bí văn? Bí văn gì? Chẳng lẽ Đới Tinh Lâu phạm phải trọng tội gì à? Cường bạo phụ nữ nhà lành? Hay đùa giỡn nữ nhi của trưởng lão thánh địa?” Khách nhân bàn bên cạnh nghi hoặc.
“Đương nhiên không phải.” Thanh niên áo xanh cười, dùng đũa gắp đậu phộng cho vào trong miệng chậm rãi nhai nuốt, biểu tình rất biết hưởng thụ khiến mọi người có một loại xúc động muốn bóp chết gã.
Bỗng nhiên, một lợi kiếm xé gió lóe ra hàn quang bay tới như muốn xuyên thủng trán thanh niên áo xanh, cách mi tâm gã một tấc liền dừng lại. Kiếm ý bao phủ khiến gã trợn tròn mắt đầy kinh sợ, mọi người trong khách điếm chỉ kịp sững sờ một lát lập tức trốn sạch.
Thẩm Nguyệt Trạch đã sớm chạy lên lầu trước tiên, tu sĩ tranh đấu y nhìn đã quen, không rõ tiền căn hậu quả tốt nhất không nên tham dự vào, chỉ tiếc là không thể nghe đến cái gọi là “bí văn” kia.
Thời điểm mọi người đều cho rằng thanh niên áo xanh sẽ máu tươi đầm đìa, một âm thanh non nớt của trẻ con vang lên: “Ta ghét nhất loại người ăn nói bậy bạ.”
Bất đồng với âm thanh vừa rồi, nam tử trẻ tuổi một thân trang phục màu đen khốc huyễn bước vào, cất lên âm thanh non nớt nói với thanh niên: “Nói hết toàn bộ, ta nghe hài lòng sẽ thả ngươi một ngựa.” Sau khi nói xong hắn liền vung tay lên, lợi kiếm hàn khí bức người lập tức bay ngược trở về.
Yết hầu mắc nghẹn đậu phộng làm thanh niên áo xanh kịch liệt ho khan: “Khụ khụ khụ… Đa tạ đạo hữu không gϊếŧ… Khụ khụ… Tại hạ lập tức nói hết mọi việc khụ khụ khụ khụ… Nguyên nhân Đới Tinh Lâu bị đuổi khỏi Thất Tinh thánh địa là khụ khụ…”
“Là gì?” Trường kiếm chỉ vào thanh niên, ý là sẽ chém xuống một kiếm nếu dám nói bậy.
Thanh niên áo xanh vội vàng làm ra tư thái cầu xin tha thứ tiếp tục nói: “Đới Tinh Lâu hắn, nhập ma đạo, còn… Luyến sư.”
“Xịtttt…” Theo câu nói của thanh niên áo xanh, mọi người ở đây đều không hẹn mà cùng hút khí.
Thẩm Nguyệt Trạch đang muốn bước xuống liền trượt chân, “Rầm rầm rầm” một đường lăn xuống cầu thang, tiểu nhị vội vàng chạy tới đỡ y dậy, hỏi han: “Khách quan, ngài không sao chứ?”
“Không… Không có việc gì, chân tê không có sức lực, đỡ ta ngồi là được.” Thẩm Nguyệt Trạch hai chân vô lực ngồi trên ghế, tay run run cầm lấy bình rượu bị đổ hết phân nửa, qua nửa ngày mới rót rượu vào chén, sau đó đưa đến bên miệng cũng đổ mất hơn phân nửa.
Thẩm Nguyệt Trạch ở trong đầu cầm cuốn tiểu thuyết Tu Chân «Duy Ngã Chân Ma» kia, kéo hệ thống đã biến thành tiểu bạch thỏ điên cuồng rít gào: “Chuyện gì thế này! Chuyện gì thế này! Vai chính Thiên Sát Cô Tinh tâm vững như sắt mà trong sách viết đâu? Là ngươi đưa lộn kịch bản hay là ta vào lộn thế giới?”
“Ô ô ô… Ta không có… Luyến sư thì luyến sư, miễn hắn đừng hủy diệt thế giới là được… A, ngươi muốn gϊếŧ… người……”
Thẩm Nguyệt Trạch vô cùng tàn nhẫn đem con thỏ đạp bay.
Ở Tu Chân giới, chính đạo và ma đạo thủy hỏa bất dung là chuyện không cần nói nhiều.
Mà luyến sư thì giống hệt với luyến phụ luyến mẫu. Bởi vì Tu Chân Giới quan niệm rằng công ơn dạy dỗ giống như công ơn sinh thành, phàm nhân chẳng qua chỉ có thể sống tới trăm năm, chỉ khi bái sư bước vào tiên đồ, tu vi tăng lên kéo theo thọ mệnh vô hạn, năng lực dời non lấp bể lật mây đảo mưa đều là sư phụ truyền cho, mà không phải phụ mẫu.
Cho dù tu sĩ là phụ mẫu của mình, nhưng muốn đạt được truyền thừa, đều phải bái sư.
Loại chuyện luyến sư này không phải chưa từng có, nhưng không một ai là không bị phế bỏ tu vi, trục xuất sư môn.
Đứa ngốc kia chẳng những nhập Ma đạo, mà còn… Thẩm Nguyệt Trạch thực sự rất muốn lấy roi hung hăng quất hắn mấy phát, sau đó lại hung hăng đạp hắn mấy cái!
Kế tiếp Thẩm Nguyệt Trạch căn bản không không dám nghe thêm, y bình tĩnh bỏ lại một ít bạc rồi vội vàng chạy ra cửa.
Mà trong hậu viện của khách điếm, một kẻ cả người bao phủ hơi thở hắc ám, bên trái khuôn mặt bị bao trùm ma văn màu đen, hắn cầm một cái mặt nạ đồng thau nhẹ nhàng vuốt ve như đối với người yêu, trong ánh mắt bạo ngược lộ ra ôn nhu cùng quyến luyến khó có thể che dấu.
“Sư phụ…” Hắn đem môi mình hôn lên môi mặt nạ, tràn ngập yêu thương.
Mặt nạ kia nửa mặt bên trái khóc, nửa mặt bên phải cười, bộ dáng cực kỳ buồn cười lại miêu tả rõ ràng tâm tình hiện tại của Đới Tinh Lâu.
Ngày xưa tốt đẹp bao nhiêu khiến hắn như được uống cam lộ, bây giờ mất đi khiến nội tâm hắn thống khổ vô cùng.
__________