"Không được, anh phải chết!"
Lâm Thiệu Huy trực tiếp lắc đầu không chút nghĩ ngợi.
Ngô Chí Trung thực sự đã phát điên và nói trong sự sợ hãi tột độ:
"Lâm Thiệu Huy, mặc kệ anh nghĩ như thế nào, chú của tôi chính là một đại tướng và còn là còn là người phụ trách Khách sạn Continental. Nếu anh dám gϊếŧ người trên địa bàn của ông ấy thì chắc chắn ông ấy sẽ không bao giờ buông tha cho anh."
"Anh muốn cùng nhau chết sao? Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ để thiệt! Bởi vì cả nhà anh cũng sẽ chôn cùng tôi!"
"Anh còn không biết chú tôi có năng lực như thế nào!"
"Vậy sao? Vậy nếu so với Tướng Huy thì thế nào?"
Lâm Thiệu Huy cười hỏi.
Hả?
Nghe vậy thì đám người Ngô Chí Trung đã bị choáng váng không biết tại sao Lâm Thiệu Huy lại hỏi như vậy.
Nhưng Ngô Chí Trung cũng đã trả lời câu hỏi này một cách trung thực:
"Thân phận và địa vị của bốn đại tướng trong tứ đại quân đoàn đương nhiên là ngang nhau."
"Nên chắc chắn anh ta sẽ không cứu được anh!"
Lâm Thiệu Huy lạnh lùng nói.
Cái gì!
Đám đông tức giận vô cùng, bọn họ không nhớ rõ ngày hôm nay Lâm Thiệu Huy đã xúc phạm Hạ Lan Tuyên bao nhiêu lần.
Mà tên này đâu chỉ khổng để Hạ Lan Tuyên vào mắt mà còn muốn đè đầu anh ta lên mặt đất mà dẫm!
Ly Ngọc Đường tức giận đến mức muốn băm cơ thể Lâm Thiệu Huy thành hàng nghìn mảnh. Ở trong mắt bọn họ thì người đàn ông trước mặt dám xúc phạm đến đức tin của họ thì chính là phạm tội ác đáng chết vạn lần.
Lâm Thiệu Huy bước tới từng bước, anh dùng một tay bóp cổ Ngô Chí Trung rồi trực tiếp nhấc bổng anh ta lên.
"Không, tôi biết sai rồi!"
Ngô Chí Trung lắc đầu liên tục và cảm nhận được lực bóp của lòng bàn tay Lâm Thiệu Huy, đũng quần của anh ta đã ướt đẫm.
Mà những giọt máu tươi không ngừng chảy ra từ mắt, mũi, miệng của anh ta.
Nhưng khuôn mặt của Lâm Thiệu Huy không hề tỏ ra một chút nhân từ:
"Lúc nãy anh không nên kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi bởi vì hiện tại tôi đã muốn gϊếŧ người rồi!"
Rắc!
Lâm Thiệu Huy bẻ gãy cổ anh ta và sau đó anh ném cơ thể Ngô Chí Trung sang một bên như thể anh đang ném rác!
Cảm xúc ngày hôm nay của Lâm Thiệu Huy rất không ổn định!
Bởi vì có quá nhiều chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này làm dấy lên quá nhiều ý nghĩ tàn bạo trong lòng anh nên việc gây chuyện với anh vào lúc này thì chắc chắn phải đi vào con đường chết.
Trong lòng người đàn ông này không có cái gọi là thương hại hay nhân từ!
Ai khiến anh tức giận sẽ phải chết!
Mọi người nhìn cảnh này vừa tức giận vừa sợ!
Lâm Thiệu Huy đã gϊếŧ Ngô Chí Trung ở đây, chắc chắn danh tiếng của Khách sạn Continental của họ đã bị hủy hoại!
Với thực lực của toàn bộ Khách sạn Continental mà không thể cứu được Ngô Chí Trung, đó là một nỗi nhục nhã đối với họ.
Và càng hổ thẹn với sự tin tưởng của Hạ Lan Tuyên đối với họ!
Ly Ngọc Đường nghiến răng nhìn Lâm Thiệu Huy như phát điên, hận không thể chém kẻ đáng ghét trước mặt thành trăm nghìn mảnh:
"Tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh! Tôi hứa với anh, chắc chắn tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh!"
Hạ Lan Tuyên chắc chắn sẽ gϊếŧ chết con súc vật không biết điều này bằng tất cả sức lực của mình!
Ha ha!
Trước sự đe dọa của Hạ Lan Tuyên thì Lâm Thiệu Huy chỉ cười chế nhạo.
Sau đó, anh quay người và mang theo Từ Hữu Dung rời đi.
Nhưng không ai dám ngăn cản và bọn họ cũng không thể ngăn cản được!
"Mau gọi điện cho đại tướng báo cáo tình hình ngày hôm nay!"
"Tôi muốn thằng ranh này phải chết!!!"
Ly Ngọc Đường nghiến răng rống lên như thể đã hoàn toàn mất đi lý trí.
Mà tin tức về vụ náo động của Lâm Thiệu Huy ở Khách sạn Continental đã nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ Hà Nội.
Để mọi người hoàn toàn choáng váng!
Đặc biệt là nhà họ Lâm, sau khi nghe tin này thì họ mừng rỡ như điên.
"Ba, Lâm Thiệu Huy đúng là không biết sống chết là gì, thằng ranh đó dám xúc phạm Đại tướng Hứa thì thôi đi, không ngờ nó còn dám xúc phạm Hạ Lan Tuyên! Hahaha, lần này nó chết chắc rồi!"
Lâm Chiêm Bao mang bộ mặt dữ tợn, đôi mắt hằn lên tia máu.
Lâm Chí Đô cũng vui mừng khôn xiết và cười nói:
"Hơn nữa Hứa Long Quán cũng đang trên đường tới, ba tin rằng Hạ Lan Tuyên cũng sẽ nhanh đến Hà Nội!"
"Hai đại tướng cùng ra tay thì chắc chắn thằng ranh con kia sẽ chết!"