Chỉ là trong khoảng thời gian mà anh tiếp xúc với Từ Hữu Dung, Lâm Thiệu Huy đã gắn cho cô ấy một cái mác, đó chính là thích nói mạnh miệng!
Vẻ mặt của Từ Hữu Dung vô cùng khinh bỉ nhìn về phía Lâm Thiệu Huy:
"Tôi đã nói chuyện với Trương Hà Quân của dược phẩm Hoa Liên rồi, anh ta sẽ giới thiệu thần y Lâm cho tôi, nói cách khác không qua bao lâu nữa thì tôi có thể gặp được gương mặt thật của anh ấy."
"Cho dù anh muốn diễn kịch thì cũng không diễn nổi đâu!"
Mà Lâm Thiệu Huy vẫn chỉ mỉm cười như trước, anh không hề lên tiếng!
Từ Hữu Dung hừ lạnh một tiếng và đứng dậy đi vào toilet.
Thậm chí trong lòng của cô ấy đang tính toán làm sao để chia rẽ Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y, như vậy cô ấy mới có thể cứu vớt cô em họ của mình!
Nhưng khi bước từ toilet ra thì Từ Hữu Dung đã nhìn thấy một người mà cả đời cô ấy cũng không muốn gặp!
Huỳnh Đông Anh!
Đó là người theo đuổi cô ấy, đồng thời cũng có thể xem là người ơn của cô ấy!
"Hữu Dung, thật sự là em sao? Em trở về từ lúc nào, tại sao em lại không nói với anh một tiếng?"
Vẻ mặt của Từ Hữu Dung lập tức trở nên rất xấu hổ, sau đó cô ấy nói qua loa:
"Tôi vừa mới trở về ngày hôm nay!"
À!
Huỳnh Đông Anh nhàn nhạt lên tiếng, sau đó tiến lên bắt lấy cánh tay của cô và dịu dàng nói:
"Lần này em trở về là dự định kết hôn cùng với anh sao?"
Nghe thấy vậy!
Từ Hữu Dung lập tức giống như một con thỏ trắng đang sợ hãi, cô ấy hoảng sợ đến mức phải lùi lại mấy bước, ánh mắt lóe lên, cô ấy nói:
"Huỳnh Đông Anh, anh là một người tốt, nhưng tôi đã từng nói với anh rằng chúng ta không hợp nhau!"
Cái gì chứ!
Vẻ mặt của Huỳnh Đông Anh lập tức thay đổi, tất cả sự dịu dàng ở trên mặt của anh ta đã hoàn toàn biến mất, ngay sau đó một sự căm thù dày đặc và sát ý hiện ra!
Anh ta giống như một con sói đang điên loạn, nhìn chằm chằm Từ Hữu Dung một cách hung tợn:
"Gia đình của tôi giúp cho cô được đi học, bảo lãnh cô ra nước ngoài du học, cô báo đáp gia đình của tôi như vậy sao?"
"Từ Hữu Dung, cô là một con khốn ăn cháo đá bát, có phải cô biết nhà họ Huỳnh của chúng tôi sắp phá sản cho nên cô mới thay lòng có đúng không!"
Hiện tại!
Nhà họ Huỳnh xuống dốc nhanh chóng, đối mặt với nguy cơ sắp phá sản!
Cuộc sống của Huỳnh Đông Anh cũng không quá dễ dàng, lúc này người phụ nữ mà anh ta yêu quý lại phản bội anh ta, làm sao bọn họ có thể chấp nhận chuyện này được?
Nghe thấy Huỳnh Đông Anh nhục mạ mình trắng trợn như vậy, vẻ mặt của Từ Hữu Dung cũng hơi biến sắc, nhưng ngay sau đó cô ấy lại thở dài và nói rằng:
"Huỳnh Đông Anh, tôi xin anh bình tĩnh một chút, tôi căn bản cũng không biết gia đình của anh xảy ra chuyện gì, hơn nữa tôi cũng đã nói chuyện này với anh từ cách đây rất lâu rồi, tôi không có tình cảm gì với anh cả!"
"Về phần anh nói tôi ăn cháo đá bát, tôi giúp nhà họ Huỳnh của anh tìm mối làm ăn ở nước ngoài trong nhiều năm như vậy, chuyện làm ăn của nhà anh cũng lời ít nhất mười tỷ đô đúng không? Chuyện này vẫn chưa đủ để trả món nợ ân huệ với các anh sao?"
Hóa ra!
Năm đó, bởi vì hoàn cảnh gia đình của Từ Hữu Dung rất nghèo khó, cho nên ngay cả học phí cô ấy cũng không đóng nổi, ba của Huỳnh Đông Anh vừa vặn tham gia chuyên mục từ thiện, bởi vậy ông ta đã lựa chọn Từ Hữu Dung trở thành đối tượng để giúp đỡ, ông ta giúp đỡ cô ấy học lên đại học.
Kết quả khi học đại học thì Từ Hữu Dung đã bày ra đầu óc buôn bán khiến cho người khác kinh ngạc, một tháng có thể giúp cho nhà họ Huỳnh lời 100 triệu đô.
Lúc đó ba của Huỳnh Đông Anh biết mình đã nhặt được bảo vật, sau đó ông ta chi một khoản tiền để Từ Hữu Dung tiếp tục đi du học, hy vọng Từ Hữu Dung có thể giúp đỡ nhà họ Huỳnh sau khi cô ấy trở về.
Mà Từ Hữu Dung cũng không khiến cho bọn họ thất vọng, trong những năm gần đây cô ấy vẫn nhớ đến ơn nghĩa của nhà họ Huỳnh khi ở nước ngoài, cho nên cô ấy tranh thủ đi lang thang khắp nơi sau khi tan học để giúp nhà họ Huỳnh tìm kiếm đối tác làm ăn.
Món nợ ơn nghĩa này cũng sớm đã trả sạch!
Nhưng Huỳnh Đông Anh vẫn chưa từ bỏ ý định, anh ta vẫn ép buộc cô ấy một cách khổ sở, muốn cô ấy phải lấy anh ta, nhưng vấn đề là Từ Hữu Dung cũng không có chút cảm giác nào với anh ta.
Vừa nghe thấy lời này!
Trong nháy mắt Huỳnh Đông Anh tựa như là bị đạp phải cái đuôi, anh ta hoàn toàn bùng nổ:
"Thiếu! Đương nhiên là thiếu! Thứ mà cô nợ nhà họ Huỳnh chúng tôi, suốt đời này cô cũng không trả nổi!"
"Con khốn này, cô mà cũng dám phản bội chúng tôi sao, tôi muốn cô không chết tử tế được!"
Huỳnh Đông Anh lập tức ra lệnh cho vệ sĩ của mình:
"Bắt con khốn này lại cho tôi!"
Cái gì chứ!
Sắc mặt của Từ Hữu Dung lập tức thay đổi, trong nháy mắt cả khuôn mặt của cô ấy không còn một giọt máu, cô ấy nói với Huỳnh Đông Anh một cách đầy hoảng sợ:
"Huỳnh Đông Anh, anh muốn làm cái gì? Tôi cảnh cáo anh, anh không được làm bậy!"
"Làm cái gì?"
Huỳnh Đông Anh liên tục cười một cách dâʍ đãиɠ, sau đó anh ta ác ý nói:
"Tất nhiên là biến em trở thành người phụ nữ của anh rồi, anh vừa vặn thuê một căn phòng, một hồi chúng ta đi lên vui vẻ một chút đi!"
Hả!
Thân thể của Từ Hữu Dung run lên kịch liệt, lúc này đây cô ấy đã hoàn toàn tuyệt vọng!
Nhưng mà!
Ngay khi bọn vệ sĩ của Huỳnh Đông Anh chuẩn bị hành động thì cô ấy bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, cô ấy kêu lên thảm thiết:
"Anh không được làm bậy! Ngày hôm nay, tôi dùng cơm với thần y Lâm!"