Mặc dù người nhà họ Lưu bây giờ không có thời gian gặp cô.
Nhưng dù sao lúc nguyên chủ khó khăn nhất, Lưu phủ cũng từng giúp nàng ấy. Lão Từ có thể sống đến giờ, cũng một phần nhờ Lưu lão gia.
Diệp Thiều Hoa đi đến hướng Lưu phủ, sắc mặt có chút nặng nề, muốn cứu lão Từ phải làm sao đây, hiện tại cô đang là một người hạ đẳng, trong tay không có một đồng nào.
“Bạch gia này đúng là tạo nghiệt mà, hai đứa con trai đều như vậy, còn dán thông báo thỉnh thần y tới chữa bệnh, ‘Thần y’ đến không ít, mà lại chẳng có một ai hữu dụng.”
Bạch gia là thành chủ ở tòa thành này, cũng là đệ nhất thế gia.
Trọng yếu nhất là, người Bạch gia ở Huyền Tông môn cũng có một trưởng lão ngoại môn.
Mà Nhị thiếu gia Bạch gia là đệ tử áo trắng Huyền Tông môn, cái này là điều thứ nhất khiến Bạch gia ổn thỏa.
Nhưng mấy năm này Bạch gia có xu thế trượt dần, đại thiếu gia Bạch gia một mực du lịch ở bên ngoài, danh khí không bằng Nhị thiếu gia Bạch gia, nhưng năm ngoái sau khi trở về liền ngã bệnh, còn là bệnh không nhẹ.
Nhị thiếu gia Bạch gia mặc dù là đệ tử ngoại môn của Huyền Tông môn, nhưng vào một năm trước đã dần mất đi tất cả huyền lực, hiện tại cũng có nguy hiểm đến tính mạng.
Nếu chỉ đại thiếu gia thì không sao, nhưng hai người đều bị thương, đối với Bạch gia đả kích tương đối lớn.
Bạch gia hao tốn vô số tinh lực, ngay cả Luyện Đan Sư tôn quý nhất cũng mời qua một lần, đáng tiếc bọn họ thúc thủ vô sách.
Chữa bệnh à...
Diệp Thiều Hoa vừa nghĩ, một bên đi đến cửa lớn Bạch gia.
Không nghĩ tới cửa chính Bạch gia tụ tập mấy người nói mình là thần y, có thể trị hết bệnh của thiếu gia Bạch gia.
Cửa chính còn có một đám người trong thành đang đứng xem náo nhiệt.
Nhìn vào đại Sảnh qua cánh cửa
Hộ vệ Bạch gia mặc dù không kiên nhẫn, nhưng Bạch lão gia tử đã nói qua, không thể buông tha bất kỳ một ai.
Bởi vậy có thể thấy được, ông ấy tuyệt vọng đến trình độ nào.
Cho nên thời điểm nhìn thấy một người hạ đẳng như Diệp Thiều Hoa nói bản thân có thể cứu hai vị thiếu gia, trên mặt hộ vệ không có một tia gợn sóng, chỉ là vung tay lên, đem tất cả mọi người đều đưa vào.
Trong phòng, người Bạch gia gần như toàn bộ đều tụ tập ở trong đại sảnh rộng rãi.
Mà ở vị trí chủ tọa, có hai người ngồi, một trong số đó là một ông lão râu bạc, trên người mặc một bộ quần áo không biết được chế tác bằng chất liệu gì, rất có phong thái Tiên Nhân.
Một người khác ngồi bên cạnh là một nam nhân trung niên m.
“Mộ Dung đại sư, hai đứa con trai này của ta, thật sự không cứu được sao?” Người đàn ông trung niên vẻ mặt thành khẩn.
Hắn vừa nói xong lời này, nữ nhân đứng ở sau lưng Nhị thiếu gia Bạch gia khóc lấy: “Tiên sư, ông nhất định phải cứu con trai ta, tên Bạch Tử Vân là người bình thường kia không quan trọng, nhưng con trai ta, thiên phú linh hồn của nó là kim đó, chỉ cần ông trị được chó nó, Bạch gia chúng tôi nhất định sẽ báo đáp ông thật tốt.”
Đại thiếu gia Bạch gia đứng phía sau nữ nhân quý khí diễm lệ kia, liếc mắt nhìn, không có mở miệng.
Ông lão thở dài, mặc dù hắn đồng tình với cảnh ngộ gia đình này, nhưng vẫn ăn ngay nói thật: “Huyền khí của nhị thiếu gia bị một cỗ lực lượng phong bế, Luyện Đan Sư cũng không giúp được, bởi vì hẳn không hấp thu được thuốc. Tình huống của đại thiếu gia lại càng kỳ quái hơn, nhưng tổng thể mà nói thì bệnh tình kém hơn Nhị thiếu gia nhiều, nếu như ta đoán không sai, động mạch của đại thiếu gia đã bắt đầu chậm chạp hơn rồi, sau này, sợ là gân mạch sẽ bị héo rút.”
Lời đằng sau hắn không nói, nhưng mọi người đều hiểu
Nữ nhân diễm lệ ôm Nhị thiếu gia khóc càng to hơn.
Lúc này, hộ vệ canh cổng mang theo một đám người tự xưng là “Thần y” tiến vào.
Bạch gia đã thành thói quen quá trình này, ngay từ đầu bọn họ nhìn thấy cái gọi là “Thần y” sẽ còn tràn ngập chờ mong, nhưng bây giờ bọn họ đã hoàn toàn không có cảm giác nữa.
Những “Thần y” này bất quá là một người đã từng tiếp xúc qua y thuật một chút, muốn có cơ hội một đêm thành danh.
Đáng tiếc hai thiếu gia bị bệnh của Bạch gia, bọn họ thật sự trị không được.
Mười mấy người, ai cũng tràn đầy tự tin tới, sau đó không dám tin bị thị vệ xách ra ngoài ném.
Những “Thần y” này cũng là người nội thành, chỉ có Diệp Thiều Hoa là một người hạ đẳng, cô tự nhiên bị cô lập, tất cả những người khác đều giống như trốn cô, cách cô rất xa.
Diệp Thiều Hoa cứ như vậy bị xếp xuống cuối cùng.
Bởi vì nữ nhân diễm lệ kia yêu cầu, những “Thần y” này trước xem cho Nhị thiếu gia sau của nàng ta, mới đến xem cho đại thiếu gia.
Đại phu nhân mặc dù không vui, nhưng địa vị bà trong phủ hiển nhiên không cao như Nhị phu nhân.
Đối với hành vi này của nàng ta cũng không có biểu thị gì.
“Chờ chút, tại sao lại có thể có một người hạ đẳng ở đây?” Nhìn thấy “Thần y” cuối cùng là Diệp Thiều Hoa, Nhị phu nhân căm ghét bưng kín cái mũi, không thèm đối thoại với Diệp Thiều Hoa, trực tiếp nhìn về phía hộ vệ, “Các ngươi làm cái gì đấy? Sao thứ gì cũng dám mang về Bạch phủ?”
Hộ vệ cung kính nói: “Nhị phu nhân, nàng ta nói bản thân có thể trị hết bệnh của hai vị thiếu gia.”
“Xùy — ngươi xem xem nàng ta là ai, đời này chỉ sợ còn chưa sờ đến y thuật, ” Nhị phu nhân nhìn Diệp Thiều Hoa giống như là đang nhìn mấy thứ bẩn thỉu, “Nàng ta nói bản thân có thể trị ngươi cũng dám tin, còn dám mang về đây? Mau đuổi đi, đừng có ở chỗ này làm bẩn mắt con trai ta!”
Nhị phu nhân xuất thân không tốt như Đại phu nhân, ánh mắt xem người so với Đại phu nhân đương nhiên không giống nhau.
Hiện tại Bạch gia xảy ra chuyện này, rất nhiều người muốn tiến đến xây dựng mối quan hệ với Bạch gia, nhưng Bạch gia liệu có thể níu kéo được không?
Nhị phu nhân phất phất cái khăn trên tay.
Diệp Thiều Hoa nhéo nhéo lông mày, cô ngước mắt.
Nhưng mà còn chưa lên tiếng, nha hoàn bên cạnh Nhị phu nhân liền tiến lên muốn đẩy cô ra ngoài.
“Cho nàng ta mười đồng, đem nàng ta đuổi đi đi.” Bạch lão gia tử đương nhiên cũng không tin Diệp Thiều Hoa, nhưng nhìn thấy cô vẫn còn trẻ, vẫn để người ta cầm mười đồng tiền đưa cho cô.
Hộ vệ nhận được mệnh lệnh lão gia, liền bắt đầu xua đuổi Diệp Thiều Hoa.
Nhưng mà lúc này đây, một đường thanh âm ôn hòa truyền đến, “Chờ chút, để nàng ấy xem cho ta đi.”
Bạch Tử Vân nhìn về phía Diệp Thiều Hoa.
Nữ hài tử này mặc dù quần áo có chút cũ nát, trên quần áo còn dính bụi đất, tuổi cũng không lớn lắm, nhưng trên người lại có một loại khí tức làm người ta không cách nào xem nhẹ.
Mặc dù là người hạ đẳng, nhưng mà nhìn thấy người Bạch gia cũng ung dung không vội.
Bạch Tử Vân gặp qua không ít người, bộ dạng này của cô ngược lại không giống như một người hạ đẳng, ngược lại giống như mấy lão cái già ở đại lục, trấn định tự nhiên.
Diệp Thiều Hoa nghe thấy thanh âm này, không khỏi ngẩng đầu nhìn sang hướng vị đại thiếu gia kia.
Bạch Tử Vân không nghĩ tới nàng ấy sẽ nhìn mình, ánh mắt chưa kịp thu hồi.
Nhìn thấy cặp mắt hắc bạch phân minh kia khi nhìn hắn, hắn sửng sốt một chút, mới nhìn nàng nở nụ cười.
Nụ cười có chút hời hợt rõ ràng.
Nhưng vẫn làm cho Đại phu nhân sửng sốt một chút, nhi tử của nàng luôn luôn lạnh lùng, dù nàng là mẹ hắn, hắn cũng không nguyện ý giao lưu quá nhiều, muốn hắn đi huyền thiên cửa cũng không nghe, cũng không biết ở bên ngoài du lịch cái gì.
Trở về được một năm này, đây là lần đầu tiên Đại phu nhân nhìn thấy hắn cười.
Nhị phu nhân nhìn thấy Bạch Tử Vân vậy mà để cho một người hạ đẳng đi trị liệu cho hắn, không khỏi cười nhạo một tiếng, “Ta nói này tỷ tỷ, tỷ cũng thật sự tin rằng người hạ đẳng kia sẽ trị liệu được cho con trai mình à? Tỷ thật đúng là tin người hạ đẳng kia nói năng bậy bạ, Mộ Dung lão tiên sinh cũng đã nói rồi, phó thác cho trời đó...”
“Ngươi im miệng!” Bạch lão gia liếc mắt nhìn Nhị phu nhân.
Mặc dù lời nói trách mắng, nhưng rất rõ ràng, ngữ khí của hắn cũng không có quá nhiều trách cứ với Nhị phu nhân.
Nghĩ đến Nhị thiếu gia trong lòng hắn càng quan trọng hơn.
“Tử Vân, con thật cho người này trị bệnh cho con sao?” Bạch lão gia chuyển hướng Bạch Tử Vân.
Bạch Tử Vân gật đầu, hắn há miệng, lúc đầu muốn nói cái gì, đột nhiên sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, hai tay của hắn nắm thật chặt, gân xanh lộ ra.
“Mộ Dung đại sư, mau đễn xem cho Tử Vân!” Bạch lão gia mặc dù đối với Bạch Tử Vân không coi trọng như Nhị thiếu gia, nhưng dù sao cũng là con của hắn.
Mộ Dung đại sư đi xuống, hắn cầm một viên đan dược màu xanh lá cây cho Bạch Tử Vân ăn vào.
Nhưng mà tình huống của Bạch Tử Vân cũng không khá hơn.
Mộ Dung đại sư lắc đầu, “Ta đã nói rồi, đại thiếu gia không hấp thu dược lực...”
“Đúng rồi, còn có thần y, ” Đại phu nhân lúc này cũng bắt đầu hoảng loạn, nhưng nàng nhớ tới lời con trai vừa nói, lập tức nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, “Vị thần y này, ngươi có thể cứu ta con trai không? Van cầu ngươi xem một chút đi!”
Bởi vì lời con trai vừa mới nói, Đại phu nhân đối với Diệp Thiều Hoa ôm hi vọng.
Nàng cũng không để ý vết bẩn trên người Diệp Thiều Hoa, một phát bắt được tay Diệp Thiều Hoa, mặt mũi tràn đầy chờ mong nhìn về phía cô.
Mộ Dung đại sư lúc đầu muốn nói vô dụng, nhưng thấy Đại phu nhân như vậy, không khỏi nuốt xuống lời nói đến miệng.
“Các ngươi tránh ra.” Diệp Thiều Hoa nhìn Bạch Tử Vân, mặt nhăn lại, mấy bước tiến lên, bắt được tay trái Bạch Tử Vân, cẩn thận chẩn bệnh.
Thấy được dạng này của cô, Nhị phu nhân vốn đang đứng bối rối trong đám người cười nhạo một tiếng, “Ngay cả dược thạch kiểm tra thân thể cũng không có, còn thần y? Tỷ tỷ, ngươi thật sự tin người hạ đẳng này! Ta nghe nói, có mấy người hạ đẳng chữa bệnh, làm chết không ít người đó.”
Đại phu nhân nhìn thoáng qua Diệp Thiều Hoa trấn định, cảm thấy cũng có chút do dự.
Cô bé này tuổi quá nhỏ, so với Mộ Dung đại sư chính là hai thái cực khác nhau.
Vả lại….nàng còn không có dược thạch.
Nàng biết rõ trị liệu như thế nào sao?
Đại phu nhân cảm thấy không xác định được.
“Dược thạch là cái gì?” Diệp Thiều Hoa lại nghe được một từ mới mẻ, đây là từ mà nguyên chủ chưa từng nghe qua.
“Dược thạch cũng không biết?” Lúc này đừng nói Nhị phu nhân, ngay cả vẻ mặt Bạch lão gia ở một bên cẩn thận vây xem cùng hộ vệ và thị nữ trên mặt đều có chút cổ quái.
Dược thạch là một mà mọi thầy thuốc trên Đại Lục đều có.
Người bình thường đưa tay đặt bên trên dược thạch, nó sẽ phản ánh thể trạng của người đó.
Tuy chi phí rất đắt nhưng ai học y cũng chuẩn bị một cái.
Bây giờ nghe Diệp Thiều Hoa nói không có dược thạch, ngay cả người bên ngoài vây xem gương mặt cũng vô cùng hả hê.