Bạch lão gia nhìn Diệp Thiều Hoa đưa tay cầm cổ tay Bạch Tử Vân, loại phương thức xem bệnh này bọn họ căn bản cũng chưa nghe nói qua, giống như đang chiếm tiện nghi, lông mày hắn nhíu lại một cái.
Nhưng nhìn bộ dạng Đại phu nhân, vẫn không có mở miệng.
Nhị phu nhân xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, nàng ta lúc này cũng không lo lắng cho con trai mình, nàng ta nhìn hộ vệ thị nữ đang ở bên ngoài xem náo nhiệt, không khỏi mở miệng, “Mọi người không hiểu được đâu, Đại phu nhân đây là tuệ nhãn biết anh hùng đấy, kẻ hạ nhân đang dùng phương pháp trị bệnh không ai biết ở đại lục để chữa bệnh cho đại thiếu gia đó, thấy không, nàng ta cứ sờ như vậy, liền biết được bệnh của đại thiếu gia!”
Nàng ta nhìn như đang thay Đại phu nhân nói chuyện, nhưng một cái “Sờ” chữ đã biểu đạt ra nội tâm của nàng ta, nàng ta bất quá chỉ là mượn cơ hội châm chọc Đại phu nhân có mắt không tròng.
Chỗ nào có bác sĩ xem bệnh cho người ta phải “sờ” chứ.
Những người khác nghe được lời của Nhị phu nhân, có chút muốn cười, lại cố nhịn.
“Phu nhân, ” Diệp Thiều Hoa rốt cục thu tay về, cô vặn lông mày, nhìn về phía Đại phu nhân, “Đại thiếu gia, hắn phát bệnh một năm trước? Hay từ khi ra đời đã bị?”
Diệp Thiều Hoa nhớ tới lúc vừa bắt mạch, huyền lực như nóng nảy muốn phun trào ra.
Có chút kỳ quái.
Cô không biết khoảng cách đẳng cấp ở thế giới này, nhưng loại huyền lực này... Sao lại là người bình thường chứ?
Nghe được lời của Diệp Thiều Hoa, Đại phu nhân sững sờ, nàng sững sờ mà nhìn về phía Diệp Thiều Hoa.
Bạch lão gia sắc mặt cũng càng ngày càng không vui, hắn nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, thanh âm khá là lãnh đạm, “Tử Vân một năm trước lúc trở về bị phát bệnh, bác sĩ trong thành đại bộ phận đều biết.”
Đến kiếm tiền, thậm chí ngay cả tin tức đại thiếu gia Bạch gia phát bệnh cũng không thèm nghe ngóng.
Diệp Thiều Hoa nhìn biểu lộ Đại phu nhân, cô hiểu.
Cô từ trong túi lấy ra mấy cái ngân châm, ngân châm này nguyên chủ đương nhiên không có, cái này cô mua ở cửa hàng hệ thống.
Nó luôn nằm trong không gian hệ thống, giờ mới lấy ra.
Cô đâm thẳng vào một đại huyệt của Bạch Tử Vân.
Tất cả mọi người ở Đại Lục chỉ ăn đan dược, phát bệnh tìm tìm đại phu nhìn xem, có tiền có thế đến chỗ Luyện Đan Sư mua sắm đan dược.
Nơi nào thấy qua người dùng kim đâm?
“Ngươi đang làm gì vậy?” Bạch lão gia vào thời điểm Diệp Thiều Hoa bắt mạch khó khăn lắm mới có thể nhịn được, hiện tại một chút cũng không nhịn nữa, hắn trực tiếp đứng ra, “Nhường cho ngươi xem bệnh ngươi không có nổi dược thạch coi như xong, hiện tại ngươi cầm cái quái gì đâm con trai ta thế?! Người đâu, đem nàng đuổi đi!”
Hộ vệ nghe vậy liền muốn tiến lên.
Nhưng mà vừa rồi Đại phu nhân còn do dự, bây giờ lại phi thường kiên định, nàng ngăn cản hộ vệ, sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, “Vị cô nương này, mời ngươi tiếp tục chữa.”
Không nghĩ tới lúc này Đại phu nhân lại vậy.
Bạch lão gia cũng coi như ôn hòa, nhưng thấy Đại phu nhân không xem lời hắn ra gì, nhưng hắn lại không lay chuyển được Đại phu nhân, chỉ tức giận nói: “Được, ngươi để cho nàng ta trị! Ngươi để cho nàng ta trị! Ngay cả Mộ Dung đại sư còn nói trị không hết ngươi còn tin tưởng nha đầu này thế, được, đợi lát nữa Tử Vân xảy ra chuyện, ngươi đừng hối hận cũng đừng cầu ta mời Mộ Dung đại sư xem bệnh cho hắn!
Đại phu nhân kiên định như vậy.
Mộ Dung đại sư lại “A” một tiếng.
Hắn thấy một tinh thạch màu trắng được lấy ra từ không gian, hai mắt bỗng dưng tỏa sáng, ánh mắt nhìn Diệp Thiều Hoa như đang nhìn một viên đá quý.
Tiếng huyên náo của đám người vang bên tai mang hắn về hiện thực.
Hắn nhìn Diệp Thiều Hoa vậy mà lại châm cứu cho Bạch Tử Vân, thần sắc giật mình, lập tức đi tới ngăn cản, “Nha đầu, ngươi đừng nháo. Vì 10 viên Linh thạch của Bạch gia này mà vậy không đáng, Bạch gia nhiều người như vậy, ngươi mau thu tay lại, lão phu còn có thể giúp ngươi biện hộ với Bạch lão gia tử cho.”
Thấy Diệp Thiều Hoa nhìn cũng không nhìn bản thân, hắn lại lo lắng nói: “Sẽ thu ngươi làm đồ...”
Diệp Thiều Hoa thấp mặt mày, lần nữa cấp tốc đâm một cái ngân châm, không bị tất cả động tĩnh bên ngoài ảnh hưởng.
Giống như không nghe được những người kia nói những lời ác ý với mình.
“Bạch lão gia, nha đầu này tuổi quá nhỏ, ông đừng để trong lòng...” Mộ Dung đại sư thật sự chưa nhìn qua người cố chấp như vậy, khuyên can không được, trực tiếp nhìn Bạch lão gia tử nói: “Nếu như xảy ra vấn đề gì, ta nhất định thay nàng giải quyết hậu quả thật tốt.”
Nhị phu nhân nghe thấy Mộ Dung đại sư lại còn nguyện ý giải quyết tốt hậu quả cho đại thiếu gia.
Không khỏi ê ẩm nói: “Mộ Dung đại sư, ngươi chỉ sợ không biết rồi, người hạ đẳng này lợi hại lắm, dùng châm, một châm một cái, đại thiếu gia sẽ khỏi bệnh đấy!”
Người bên ngoài vây xem, cũng nghe thấy lời của Nhị phu nhân, tất cả mọi người đều bật cười.
Diệp Thiều Hoa đang châm kim, tinh thần lực mạnh mẽ của cô cũng đang phân loại các kinh mạch bị tắc nghẽn của Bạch Tử Vân.
Cô đã cắt tỉa hơn phân nửa, chín cây kim bạc cũng lần lượt bị nàng lấy về, nàng đang thu thập kim bạc cuối cùng.
Nghe được lời nói của Nhị phu nhân, cô chậm rãi xoay đầu lại, đầy mắt lạnh buốt nhìn về phía Nhị phu nhân, “Nếu ta chữa khỏi cho đại thiếu gia, đến lúc đó ngươi đừng cầu xin ta cứu con trai ngươi!”
“Xùy — ta sẽ cho một người hạ đẳng cứu con trai ta chắc, ” Nhị phu nhân làm sao có thể tin tưởng Diệp Thiều Hoa thật sự có thể trị cho Bạch Tử Vân, “Coi như ngươi cầu ta, ta cũng sẽ không để ngươi đυ.ng đến con trai ta, ngươi cho rằng ta là Đại phu nhân ngu xuẩn kia sao?”
“Được, Nhị phu nhân, ” Diệp Thiều Hoa hừm một tiếng, “Ngươi mạnh miệng lắm, lời này, ta nhớ kỹ.”
Nói xong, cô đem một cây ngân châm cuối cùng ngậm lên miệng.
Thấp mắt dùng tinh thần lực gỡ một khối kinh mạch bị chặn cuối cùng.