Đế Sư

Chương 95: Trầm Vân Tân tới

"Có thêm một người?" Công tử Du không khỏi nhíu chân mày lại. Hắn đã ở chỗ này suốt một buổi tối, tối hôm qua còn có thêm quan sai tới lục soát tất cả các phòng, ấy vậy mà vẫn không phát hiện ra được một chút tung tích nào của người kia. Chẳng lẽ đối phương lại là một cao thủ thiên cổ hiếm có? Việc nhận ra có một cao thủ âm thầm ẩn núp như vậy khiến cho hắn không khỏi cảm thấy nguy cơ tứ phía."Đi hỏi cho thật rõ ràng!"

Còn ở trên lầu, Lý Quý Hâm vội vàng bưng kín miệng của Trầm Dao Quân, sắc mặt của nàng trầm xuống: "Đã bị phát hiện!"

Trầm Dao Quân chớp chớp con mắt. Nàng biết thính lực của Lý Quý Hâm cực tốt, lúc này mới lập tức ảo não, vội vàng nín thở.

Lý Quý Hâm hơi có vẻ oán trách nhìn nàng, sau đó lại không tiếp tục trách mắng nữa mà vuốt tóc nàng một cái: "Ăn điểm tâm đi!"

Tiểu công chúa ngoan ngoãn ngồi xuống.

Lý Quý Hâm biết có người ngoài cửa, nhưng đối phương không dám xông vào.

Công tử Du ở dưới lầu nhàn nhã uống cháo, trong khi đó Lý Tấn Nhất ở bên cạnh chơi với đôi đũa: "Công tử muốn ta xưng hô với ngươi như thế nào? Ngươi từ đâu tới đây? Đi tới nơi nào? Bên người ngươi có thật là nhiều người bảo vệ như vậy có phải là ngươi rất lợi hại hay không? Tại sao ngươi lại chỉ uống cháo mà không ăn trứng vịt muối? À, ta biết rồi, ngươi không thích ăn trứng vịt muối, vậy nếu ngươi muốn ăn rau cải bẹ muối ớt thì để ta đi cầm lại đây cho ngươi nha? Họ của ngươi là gì? Nhà của ngươi ở đâu? Khi ta đi theo ngươi thì có cái gì mà ta phải chú ý hay không?..."

Tấn Nhất hỏi một thôi một hồi, khiến cho công tử Du quả thực sợ hết hồn... Thật là phải phế đi một khối năng lượng thật là lớn...

Hắn hắng giọng một cái: "Ngươi hỏi nhiều như vậy ta nên trả lời cái nào?"

"Trả lời hết cả nha!" Lý Tấn Nhất lại không có nửa điểm câu nệ: "Ta sợ ta là người làm việc hấp tấp, bộp chộp mà chọc giận công tử, cho nên nhất định phải hỏi cho thật rõ ràng. Ta có thể làm được việc, sau này có thể làm chân chạy cho ngươi..."

"Ngừng!" Công tử Du đè cái tai của mình lại: "Ở nơi này làm việc với ta chỉ có một việc phải chú ý: nói ít làm nhiều, thanh âm nói chuyện nhỏ một chút."

Lý Tấn Nhất ngượng ngùng ừ một tiếng. A, chẳng lẽ nói liên thuyên mà cũng là đặc tính bị người ta ghét bỏ hay sao...

Thực ra nàng cũng không phải là không có chuyện gì mà tự dưng lại cùng công tử Du nói chuyện như vậy. Nàng đã nhìn thấy từ nãy đến giờ ánh mắt của công tử Du luôn luôn hướng về phía phòng của sư tỷ đánh tới. Kể từ thời khắc Trầm Dao Quân xuất hiện kia, Lý Tấn Nhất đã biết trong này ngập tràn nguy hiểm.

Nhưng ai kêu người ta là công chúa đâu, hơn nữa trái tim của sư tỷ lại đặt trên người công chúa, nếu đổi là người khác, sớm đã bị sư tỷ cho một cái tát đánh bay. Nhìn lại bản thân mình đã ở trong cung ăn của Quỷ nhát gan công chúa nhiều món ngon như vậy rồi, nàng thấy mình cũng nên bảo vệ Quỷ nhát gan công chúa.

Công tử Du cười một tiếng, hắn hỏi: "Ngươi có đồng bạn đi cùng đấy chứ?"

Lý Tấn Nhất trừng mắt nhìn: "Ăn mày mà cũng có đồng bạn hay sao?"

"Còn không phải là ăn mày cũng lập bè kết phái hay sao?" Công tử Du lại rất am tường quy củ giang hồ.

Lý Tấn Nhất ngẩng đầu nhìn lên trần nhà: "Nhưng mà, cho dù có là lập bang kết phái thì cũng phải có giá trị a." Một tiểu khất cái thiếu chút nữa chết rét ở trước cửa khách điếm liệu có cái gì giá trị để mà nói đây?

Công tử Du không hỏi tiếp nữa. Nếu thật sự tiểu cô nương này là do hoàng hậu phái tới, trong khi nói năng nàng sẽ không dễ dàng bị lộ ra.

Ngay sau đó hắn chỉ chỉ về phía gian phòng của Lý Quý Hâm: "Tới đó! Thay ta làm chuyện thứ nhất."

Lý Tấn Nhất tức khắc sửng sốt: "Hả?"

"Pha một bình trà rồi đưa lên cho cô nương trên kia, nói là dù sao cũng ở cách vách, như thế cũng là duyên phận." Công tử Du nói với giọng thờ ơ.

Lý Tấn Nhất không hiểu lời này của hắn là có ý gì. Từ trên cái ghế băng nhảy xuống, nàng ôm lấy một bình nước trà chạy lên lầu.

"Công tử!" Thị vệ cúi người xuống.

Ngón tay của công tử Du gõ lên trên mặt bàn tiếng được tiếng mất, sau đó trên môi hắn hiện lên nụ cười nhìn không thấy đáy: "Để cho nàng đi!"

Dù có tưởng tượng đến mấy Lý Quý Hâm cũng không thể ngờ được khi mở cửa ra mình sẽ nhìn thấy Lý Tấn Nhất, người này ôm một bình nước nhảy vào: "Cô nương, công tử nhà ta cho ta đưa cho ngài một bình nước!"

Từ một bên lộ ra cái đầu tròn vo của Trầm Dao Quân, nàng vừa cười vừa nói giỡn: "Mỹ Nhân Nữ Phó, nhanh lên một chút, bắt lấy tên phản đồ Tấn Nhất này!"

"Ta mới không phải là tên phản đồ!" Lý Tấn Nhất đem bình trà đặt lên trên bàn: "Sư tỷ, công tử Du bảo ta đưa cái này tới."

Trong lòng Lý Quý Hâm lập tức cả kinh: Bây giờ mình nên sợ hãi hay vui mừng đây?

Lý Tấn Nhất không biết chuyện gì đang xảy ra cho nên cũng chỉ gật đầu một cái rồi lui ra ngoài.

Chờ cho Lý Tấn Nhất đi khỏi, Trầm Dao Quân mới nghiêm túc ngồi vào trước bàn: "Đây là lời cảnh cáo!"

"Đúng vậy!" Lý Quý Hâm rót ra một ly nước..."Hắn để cho Tấn Nhất đưa nước cho ta như vậy, xem ra đã đoán ra được quan hệ giữa Tấn Nhất cùng với ta. Đây là lời cảnh cáo chúng ta không nên tùy tiện xuất thủ. Người bây giờ hắn phải đối phó là Trầm Vân Tân chứ không phải chúng ta."

"Chuyện xảy ra tiếp theo sẽ là gì?" Trầm Dao Quân tự mình đoán trước: "Tiếp theo, hắn sẽ yêu cầu chúng ta không nên nhúng tay vào."

"Ta đã quá xem thường hắn rồi!" Lý Quý Hâm có chút ảo não: "Nhưng mà hắn lại chưa biết ta là ai, vậy nên chúng ta cứ việc tạm thời án binh bất động, nhìn một chút tiếp theo hắn muốn làm cái gì."

Ngoài cửa bọn nha dịch bắt đầu tiến vào, kiểm kê số người đang có mặt. Bọn họ bảo là muốn từng bước, từng bước tra hỏi chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua.

Người đã mất tích dĩ nhiên là không thể trở về, cũng không thể chỉ trong chốc lát mà tìm được thi thể.

"Mất tích nhiều người như vậy thì đây đã trở thành đại án, phải báo cáo lên thượng cấp. Trong châu sẽ cho phái đại nhân xuống tra án. Cho nên, mặc kệ là các ngươi có chuyện gì gấp cũng không được phép rời đi!" Người cầm đầu nói.

Công tử Du nhàn nhã uống trà, trên môi vẫn là nụ cười nhàn nhạt, hắn không thèm đáp lời.

Nha dịch lại không hề biết rằng, cho dù có là quan lớn đến đâu đi nữa, cũng không thể sánh được với một hoàng tử cùng một công chúa đang có mặt đây. Cái chuyện đại sự này hai người kia đều có thể xía vào. Đừng nói gϊếŧ mấy người, có là tàn sát cả một tòa thành đi nữa, nếu hoàng đế thật muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền lại cho công tử Du, người khác có muốn cũng không cản được.

"Mỹ Nhân Nữ Phó, ngươi đoán công tử Du sẽ ở lại hay là lập tức rời đi?" Trầm Dao Quân vừa chơi với cái ly trong tay vừa hỏi.

Tài liệu liên quan tới công tử Du có được trong tay đã ít lại càng thêm ít, Lý Quý Hâm không thể đưa ra được phán đoán chuẩn xác. Nhưng nàng biết, vấn đề ở đây tuyệt đối không đơn giản chỉ là đi hay ở.

Ít nhất, việc đầu tiên của người này là phải đem Trầm Vân Tân kéo ra bên ngoài.

Đúng như dự đoán, lầu dưới có động tĩnh.

Cái ly trong tay công tử Du bỗng dưng rơi xuống nền nhà rồi vỡ tan thành những mảnh vụn. Ngay lập tức bầu không khí như ngưng kết thành băng, sự biến hóa cực kỳ vi diệu này khiến cho người ta cảm thấy căng thẳng đến nghẹt thở. Đúng lúc này người ta nghe thấy giọng nói hết sức nhỏ nhẹ pha thêm một chút chế giễu của công tử Du: "Ai là quản sự của nơi này?"

Một vị công tử mặt ngọc mà lại phách lối như vậy, khiến cho nha dịch ứng phó không kịp: "Ngươi làm gì?"

"Ta tới kinh thành có việc phải làm..." Công tử Du nói: "Việc khiến ta phải bỏ lỡ công việc nửa chừng, liệu các ngươi có thể gánh nổi?"

Lý Quý Hâm và Trầm Dao Quân cùng giỏng tai lên để lắng nghe.

"Hiện tại ngoại trừ án mạng, bề trên đã ra lệnh, ai cũng không được phép rời đi!" Ước chừng là cấp trên của nha dịch này là người có khả năng chống lưng.

"Bề trên của ngươi là ai?" Công tử Du khẽ mỉm cười: "Nếu như làm trễ nãi chuyện của Thái tử điện hạ, liệu ngươi có chắc chắn là ngươi có thể gánh vác nổi?"

Đột nhiên đem Trầm Vân Tân kéo ra, chung quanh lại còn có người của Trầm Vân Tân, bầu không khí trong khách điếm trở nên nghiêm trọng hơn.

"Mỹ Nhân Nữ Phó, hắn đây là có ý gì?" Trầm Dao Quân cau mày, cả khuôn mặt như vặn lại với nhau.

"Theo ta suy đoán, Trầm Vân Tân muốn giữ chân hắn lại ở chỗ này, sau đó tìm cơ hội gϊếŧ hắn đi. Tình cờ hiện tại lại xuất hiện vụ án mạng, chờ đến lúc đó tra ra được hung thủ là công tử Du, hắn chỉ còn mỗi một việc là giá họa. Trên tay công tử Du lúc này có cao thủ tụ tập, nhưng hắn lại không thể chắc chắn về thân phận của ta, vậy nên hắn không dám trăm phần trăm bảo đảm mình tuyệt đối an toàn, cho nên bây giờ hắn phải gϊếŧ ngược. Mang Trầm Vân Tân ra sẽ xảy ra hai cái kết quả: một là người của quan phủ không thể không làm theo lệnh của Trầm Vân Tân, vì không muốn đắc tội với Thái tử, mà đem công tử Du thả cho chạy. Hai là những người này vốn là người của Trầm Vân Tân, bị công tử Du làm cho lẫn lộn tầm mắt mà báo cho Trầm Vân Tân. Dựa theo tính cách của Trầm Vân Tân, nói không chừng hắn sẽ chính mình chạy tới." Lý Quý Hâm ngẫm nghĩ: "Nếu ta là công tử Du, vậy thì ta lại càng hy vọng trường hợp thứ hai xảy ra. Chỉ cần Trầm Vân Tân chạy tới nơi này, dựa theo phong cách làm việc của công tử Du, rất có thể sẽ khiến cho Trầm Vân Tân có đi mà không có về."

"Như vậy thì chúng ta sẽ bị nguy hiểm." Trầm Dao Quân nói.

"Dẫu sao Hoàng hậu cũng không có con trai, đây là lý do duy nhất có thể khiến cho đối thủ lơi lỏng." Lý Quý Hâm vỗ nhẹ lên người Trầm Dao Quân: "Ngươi không cần phải trốn tránh làm gì, Trầm Vân Tân sẽ tới rất nhanh thôi."

Bên dưới lầu, tên nha dịch cầm đầu đầy mặt là cái vẻ kinh ngạc, hắn vội vội vàng vàng trở về báo cáo. Mà công tử Du cũng không đi đâu cả, chỉ là tiếp tục ngồi ở một chỗ uống trà.

Lý Tấn Nhất thử hỏi hắn: "Công tử, chúng ta không đi hay sao? Bây giờ đi thì vẫn còn kịp, chúng ta lập tức có thể ra khỏi huyện thành. Cái gì mà gϊếŧ người a, thi thể bị mất tích a, mặc con mẹ nó! Đều đi gặp quỷ cả đi! Chúng ta đi nhanh lên, đi đi thôi, đi thôi..."

"Ngươi đã quên?" Giọng của công tử Du ôn tồn, lời nói nhỏ nhẹ: "Nói ít!"

Lý Tấn Nhất lập tức đưa tay che miệng lại, nàng chính là người phải làm đại sự, không thể tùy tiện bại lộ.

Mấy ngày sống yên ổn không có việc gì xảy ra, sau khi công tử Du bắt Trầm Vân Tân phải chạy tới, hắn vẫn ở lại khách điếm cũ, nơi nào cũng không đi, mỹ kỳ danh* rằng theo như quy củ mà làm việc.

Trên căn bản Lý Quý Hâm cũng không ra khỏi cửa, chỉ tránh ở trong phòng cùng Trầm Dao Quân trao đổi cảm tình.

* Mỹ kỳ danh: Thường xuyên gặp từ này mà không hiểu nghĩa chính xác của nó là gì, chế nào biết thì giải ngố giúp mị với ạ.

Cho đến mấy ngày sau đó, trong huyện thành nhỏ Thiên Ngung bỗng nhiên xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

Trầm Vân Tân tới! Vì tra vụ án xảy ra tại huyện thành nhỏ này mà tới! Ai cũng không hiểu nổi, tại sao chỉ là một vụ án gϊếŧ người vứt xác mà lại để cho kinh thành phải coi trọng đến như vậy? Còn là đích thân Thái tử điện hạ mang theo một đội quân tinh nhuệ đuổi đến nơi này.

Lúc đó công tử Du còn đang uống trà, Trầm Dao Quân đang ăn đậu hủ Lý Quý Hâm, còn Lý Tấn Nhất lại đang cực lực khắc chế căn bệnh thao thao bất tuyệt của mình, những người còn lại thì vẫn than phiền việc bị trì hoãn hành trình như thường lệ.

Sự kiện Trầm Vân Tân đến đây giống như tiên nữ hạ phàm vậy, làm mù ánh mắt của mọi người. Đây chính là hoàng đế tương lai của Đông Châu a!

"Hắn vừa tới một cái lại làm cho ta cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, lỗ mũi bị tắc: " Trầm Dao Quân rửa đi nước mũi, khóc không ra nước mắt: "Mỹ Nhân Nữ Phó, A Dao thật giống như đã bị cảm lạnh."

"Ai bảo ngươi tối hôm qua đá chăn đi." Mặt Lý Quý Hâm đầy vẻ chê trách: "Trầm Vân Tân tới rồi, đã đến lúc chúng ta phải bắt tay vào làm việc."

"Nhưng mà, A Dao đã bị cảm lạnh!" Trầm Dao Quân nhắc lại đầy cái vẻ nghiêm trọng: "Mỹ Nhân Nữ Phó, vấn đề trọng điểm của ngươi sai rồi! Là A Dao bị cảm lạnh! Không phải việc Trầm Vân Tân tới đây!"

Lý Quý Hâm thẳng thắn đối mặt với Trầm Dao Quân: "Cho nên?"

"A Dao bị cảm lạnh, bị cảm lạnh sẽ ho khan, một khi bị ho khan liền sẽ đưa tới sự chú ý của lầu dưới, đưa tới sự chú ý của lầu dưới thì sẽ bị phát hiện, bị phát hiện thì chúng ta liền bị bại lộ, bị bại lộ thì công tử Du cùng Trầm Vân Tân sẽ đưa chúng ta vào chỗ chết. Có thể bọn họ sẽ liên thủ để đối phó chúng ta, đến lúc đó chúng ta liền không về được kinh thành!" Suy luận của Trầm Dao Quân cực kỳ chặt chẽ: "Cho nên, A Dao bị cảm lạnh là một chuyện hết sức nghiêm trọng!"

Lý Quý Hâm cảm thấy buồn cười, nàng đưa tay sờ trán của người này một cái: "Vậy bây giờ ta nên nói cái gì?"

"Nói là..."Trầm Dao Quân lẽ thẳng khí hùng: "Uống nhiều nước nóng một chút!"