Mỹ Nhân Kiều Mềm Bị Hệ Thống Tà Ác Đùa Bỡn Ngày Ngày Đêm Đêm

Chương 5: Ꮢêи Ꮢỉ ᗪâʍ ᒪσạи (H)

Tạ Gia Hiên thúc vào sâu bên trong, chỉ cảm thấy lỗ nhỏ vừa nóng lại vừa hẹp. từng lớp thịt bên trong cắn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ to lớn khiến hắn vừa đau vừa sảng khoái, suýt chút nữa đã bắn ra.

Hắn cắn chặt bảo vệ cho cây gậy, cúi đầu nhìn âʍ ɦộ hồng nhạt no đủ của Vu Dư không có một chút nếp gấp, một vết đỏ nhạt từ trong âʍ ɦộ chảy ra trông thật đáng thương.

Trong lòng Tạ Gia Hiên có hơi áy náy, hắn không đâm vào nữa mà nhẹ nhàng nâng mặt Vu Dư lên hôn lên những giọt nước mắt trên khóe mắt cậu, nhỏ giọng thì thầm vào tai Vu Dư: “Cục cưng à đừng sợ, thả lỏng chút nào, lát nữa cậu sẽ thoải mái thôi, ngoan nào, thả lỏng chút.”

Đầu lưỡi hắn cạy vào nhưng môi Vu Dư lại muốn tránh né, hắn vươn lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ vào sâu bên trong, quấn lấy đầu lưỡi của cậu rồi nhả ra nuốt vào. Tay phải lại lần nữa an ủi dươиɠ ѵậŧ mềm mại ẩm ướt rồi xoa xoa hạt đậu đang dính máu theo chuyển động tròn, cố gắng làm dịu cơn đau của Vu Dư.

Đầu lưỡi bị quấn chặt, vì miệng cẩn thận được liếʍ láp, lỗ nhỏ lại nhận được cảm giác tê dạ được an ủi hồi lâu, lông mày của Vu Dư không còn nhíu chặt nữa, cảm giác đau đớn cũng đã giảm bớt.

Điều cậu không chịu được là khoảnh khắc bị hắn đâm vào, hành động quan tâm và âu yếm của Tạ Gia Hiên đã xoa dịu trái tim sợ hãi của cậu. Bây giờ cả người Vu Dư cứng ngắc không thể kháng cự, chỉ là cảm nhận được sự trướng trướng bên dưới do cây hàng to lớn của hắn nảy lên trong âʍ ɦộ của cậu, cậu hơi khó chịu mà cử động eo.

Tạ Gia Hiên hôm Vu Dư một cái thật sâu, khoang miệng bị hắn chiếm lấy, nhận thấy bên dưới dần dần thả lỏng, lỗ nhỏ lại bắt đầu chảy nước. Vu Dư ậm ừ không chống cự nhiều nữa, hắn buông lưỡi cậu ra, xoay người nhìn chằm chằm dái tai mỏng manh mềm mại của Vu Dư, vừa nhìn thấy thì tim đã ngứa nên hắn trực tiếp cắn lên, không ngừng dùng đầu lưỡi gãi dái tai cậu.

Vu Dư kịch liệt rùng mình, âm thanh mờ ám run rẩy tiết ra, cậu kinh ngạc mở to mắt, lập tức nghiêng đầu muốn né tránh.

Phát hiện được điểm mẫn cảm của Vu Dư sao Tạ Gia Hiên có thể để cậu trốn đi, hắn trực tiếp há mồm ngoạm lấy toàn bộ lỗ tai của Vu Dư, đầu lưỡi thâm nhập vào vành tai bắt chước theo tần suất của dươиɠ ѵậŧ mà không ngừng liếʍ láp thọc vào rút ra, bên dưới cũng theo đó mà ra ra vào vào thăm dò lỗ nhỏ.

Vu Dư bị liếʍ đến cả người nhũn ra, cả người hoàn toàn mềm nhũn, rêи ɾỉ xin tha thứ một cách đứt quãng, “Ah, aah, không muốn, ưm a ~” lỗ thịt đói khát mấp máy phun ra một dòng dâʍ ɖị©ɧ.

Rốt cuộc Tạ Gia Hiên cũng đợi được đến lúc Vu Dư động tình mà thả lỏng, hắn không hề kiên nhẫn mà nâng mông Vu Dư lên, dươиɠ ѵậŧ đỏ tía như phát rồ mà đâm bạch bạch bạch vào lỗ da^ʍ, mạnh mẽ thọc vào rút ra, ngoài miệng cũng không nhàn rỗi mà tùy ý đùa bỡn lỗ tai phấn nộn của cậu, kết hợp với tiết tấu của dươиɠ ѵậŧ bên dưới mà ra ra vào vào ở lỗ tai.

Vu Dư rêи ɾỉ một cách phóng túng, bị đâm đến phập phồng cả người, muốn né tránh đầu lưỡi của Tạ Gia Hiên đang đùa bỡn nhưng toàn thân cậu lại rụt về phía hắn, âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ lại nâng lên hạ xuống, niệu đạo bị đâm vào một cách mãnh liệt, nước da^ʍ hòa trộn với bọt trắng không ngừng chảy ra đã bị vã lại vào bên trong.

Bản thân vậy mà bị cᏂị©Ꮒ đến thần hồn điên đảo, cả người Vu Dư đỏ lên, trong lòng mơ hồ cảm thấy có thứ cấm kỵ gì đó đã bị phá vỡ, cậu vô lực mà quỳ nằm xuống, bị kɧoáı ©ảʍ ép đến cả thân trên xìu xuống như cành liễu, chỉ có phần eo bị nâng lên, bờ mông cao cao lại nhếch lên để dươиɠ ѵậŧ đâm vào từ phía sau.

Tiếng kêu rên dâʍ ɭσạи cùng với tiếng va đập bạch bạch bạch truyền tới lỗ tai cậu, khiến cậu thẹn thùng không thể tin được đây là âm thanh của mình.