Miệng âʍ đa͙σ được vuốt ve mà bắt đầu trở nên mềm mại, dịch nhầy trong suốt khẽ rỉ ra bị ngón tay tinh nghịch hết cào rồi cấu xung quanh âʍ ɦộ. Vu Dư vô thức co rút miệng âʍ ɦộ, không ý thức được bàn tay kia đã thả tay cậu ra, ngược lại còn nắm lấy cổ mà di chuyển lên xuống.
Đồng thời có một ngón tay chậm rãi thọt vào trong lỗ nhỏ, đưa đẩy nơi vách thịt giật giật muốn chạm đến nơi mẫn cảm.
Cùng lúc đó Vu Dư cảm thấy Tạ Gia Hiên lại cho thêm một ngón tay vào thăm dò, mặt khác dươиɠ ѵậŧ cũng được bàn tay nọ hầu hạ một cách thuần phục mang lại cảm giác vừa đau vừa sướиɠ, nửa người cậu cũng mềm nhũn ra, chỉ có thể ngậm chặt miệng sợ bản thân lại phát ra những tiếng rêи ɾỉ.
Đột nhiên ngón tay nọ chạm vào chỗ phồng lên, từ trong lỗ thịt truyền đến một cảm giác tê dại mãnh liệt, Vu Dư sửng sốt, lỗ nhỏ siết chặt lấy ngón tay, tiếng rêи ɾỉ “Ahh haa” không nhịn được mà vang lên, giọng nói vừa khàn khàn vừa mềm mại mang theo chút động tình, mặt Vu Dư nóng bừng cả ra, cậu cuống quýt muốn dùng tay để bịt miệng lại.
Hai mắt Tạ Gia Hiên sáng lên, sao có thể để cho cậu được như ý nguyện, tay trái hắn tăng tốc, tay tay trực tiếp thêm một ngón vào lỗ nhỏ mạnh mẽ đâm vào chỗ mẫn cảm kia.
“Không muốn! Rách mất… Ưm ah… mở… ah!” Toàn thân Vu Dư đỏ bừng, chỉ thấy lỗ nhỏ liên tục bị nện lên, vừa đau xót lại vừa tê dại, một dòng nước nhỏ không khống chế được mà chảy ra. Dưới sự bành trướng của hai ngón tay thì lỗ nhỏ cũng đã ngượng ngùng mà mở miệng, bên trong cắn xé dữ dội mỗi khi ngón tay đút vào như níu kéo không muốn buông.
Vu Dư cắn môi, tiếng rêи ɾỉ không thể kiềm chế được mà liên tục vang lên, nước da^ʍ từ lỗ nhỏ lan tràn đến tận đáy lòng khiến người ta hận không thể đè chặt ngón tay của Tạ Gia Hiên lại, hung hăng mà ngồi chồm hổm trên đó.
Cậu chưa bao giờ trải qua kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như vậy, ý chí ngoan cường chống cự chỉ còn sót lại một chút. Cậu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tạ Gia Hiên vẫn đang ăn mặc chỉnh tề, mà nửa phần dưới của mình lại bị cởi bỏ hết, hai chân banh ra, lỗ nhỏ đang rỉ nước bị buộc phải mở ra, ánh đèn chiếu sáng rõ ràng, một cảm giác xấu hổ tràn ngập trong lòng Vu Dư trực tiếp nhấn chìm cậu.
Lỗ nhỏ ướŧ áŧ được mở ra có thể ăn vừa đủ ba ngón tay, Tạ Gia Hiên nhìn vẻ mặt mê man lại gợϊ ȶìиᏂ của Vu Dư, dươиɠ ѵậŧ bên dưới đã cứng ngắc muốn nổ tung, hắn không thể kiềm chế được nữa, tay phải vẫn tiếp tục nới rộng, tay trái lại cởϊ qυầи xuống, dươиɠ ѵậŧ thô to đỏ hỏn nhảy ra bên ngoài.
Dươиɠ ѵậŧ của Tạ Gia Hiên trời sinh đặc biệt, to gấp đôi so với người thường, hắn nâng hai chân trắng nõn của Vu Dư lên, bóp lấy bờ mông của cậu đối diện với âʍ ɦộ đang chảy nước.
“Ah!” Cảm giác đau đớn, đầu óc Vu Dư rối bời, cậu cúi đầu nhìn dươиɠ ѵậŧ vừa thô dài vừa dữ tợn kia, âʍ ɦộ như sắp nứt ra, cậu sợ tới mức phải dùng chút sức lực cuối cùng mà giãy dụa, cùng với đó cũng là tiếng khóc lóc cầu xin tha thứ, “Không được đâu, rất lớn, tôi không chịu được mất.”
Cậu ra sức mà vùng vẫy, quay người muốn bò ra phía trước thì bàn tay to lớn đằng sau bắt mắt cá chân của cậu lại, hung hăng kéo cậu về phía sau. Tạ Gia Hiên áp chế cơ thể không ngừng nhúc nhích của cậu lại, qυყ đầυ chạm đến lỗ nhỏ mềm mại, thúc vào trong một cách mạnh mẽ.
“Không ——” Vu Dư há to miệng, thân thể bị xé toạc bởi một cơn đau chợt cứng đờ, nước mắt sinh lý cũng theo đó mà rơi xuống.