Ma Vật Nhà Tui Muốn Lên Trời

Quyển 1 - Chương 27: Da lừa

Tóm tắt nội dung: Tư thế cưng chiều phải đúng

Bác sĩ Lý tuổi già sức yếu bắt mạch cho Lục Nhất Minh, thản nhiên viết phương thuốc, đưa cho chị Trần: "Thiếu gia không có gì đáng ngại, chỉ là có mấy vết thương ngoài da, cô ấn theo phương thuốc này cho thiếu gia dùng hai ba ngày, hoạt huyết tan ra là được rồi." Lục thiếu gia này cũng phúc mệnh lớn, xảy ra tai nạn xe hơi chỉ bị ngã ra khỏi xe, rơi vào khe hở giữa xe và vũng nước, trầy xước da một xíu.

Chị Trần dùng ánh mắt ra hiệu cho bác sĩ Lý, thấy bác sĩ Lý không hiểu gì, liền kéo bác sang một bên thì thầm: "Tôi biết cậu ấy không bị thương thể xác, tôi hỏi chú là ở đây nè," Chị chỉ vào ót mình, "Có nặng lắm không?"

Bác sĩ Lý liếc Lục Nhất Minh đang bình tĩnh uống trà, nói với chị Trần: "Cậu ấy không phải là đang yên đang lành sao?"

Bác không chút hoang mang vươn bốn ngón tay về phía Lục Nhất Minh, hỏi: "Thiếu gia, cậu có nhận ra đây là bao nhiêu không?"

Lục Nhất Minh liếc nhìn bác một cái: "Bảy."

Sắc mặt bác sĩ Lý biến đổi.

"Được rồi, không trêu hai người nữa," Lục Nhất Minh thật sự nhịn không được, vỗ đùi cười rộ lên, "Tôi nói tôi rất khỏe mạnh mà."

Chị Trần và bác sĩ Lý vừa đi, Lục Nhất Minh liền thu dọn, định ra ngoài, muốn đi lên huyện một chuyến.

Theo lời chị Trần, hơn nửa đêm hôm qua, có người báo tai nạn cho chị, chị mới đi đến hiện trường với A Kim để đưa anh đang hôn mê về.

Nếu anh đã trở lại trong cơ thể của mình, vậy Văn Uyên bên kia thì sao?

Vừa mở cửa ra, Lục Nhất Minh liền đối mặt với thanh niên đang định tới cửa.

Người đến mặt mày thanh khiết, sắc mặt nhạt nhẽo, rõ ràng chính là thám trưởng Văn Uyên.

Tay phải của hắn đeo một cái túi da lớn, một chân vừa bước lên bậc thang trước cửa.

Hai người ở trước cửa đại trạch nhà họ Lục mắt to trợn nhỏ, ai cũng không hé răng, trên mặt đều có chút nghi ngờ.

Một lúc lâu sau, Lục Nhất Minh mở miệng trước: "Anh là ai?" Vừa nói vừa đánh giá người từ trên xuống dưới.

Văn Uyên nhìn anh, ho một tiếng mới nhỏ giọng nói: "Là tôi."

"Tôi nào?" Lục Nhất Minh bây giờ đã từng trải thế gian hiểm ác đáng sợ, "Ra ám hiệu đi. Ví dụ, tối qua chúng ta.... Đã làm chuyện tốt gì?" Tối hôm qua ăn bao nhiêu mì cay, chỉ có anh và Văn Uyên mới biết được.

Văn Uyên có chút không kiên nhẫn, liếc anh một cái, ngắt lời: "Nói nhảm cái gì đó, vào nhà rồi nói sau." Cái đứa mặt dày không biết xấu hổ này, chắc chắn là Lục Nhất Minh không chạy đi đâu được.

Trộm nhìn cái liếc mắt này của hắn, thanh tĩnh thoát tục không ra vẻ, còn mang theo một tia ngạo khí đặc hữu của Văn Uyên, Lục Nhất Minh thoáng yên tâm.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười nhẹ.

Loại tình bạn ăn ý này, có lẽ không ai có thể hiểu được ngoại trừ họ.

Hai người xâu chuỗi chuyện tối qua trong phòng Lục Nhất Minh.

Tia chớp kia đánh xuống không đơn thuần chỉ bổ tới Lục Nhất Minh.

Lúc ấy sau ánh sáng trắng Văn Uyên lại trở nên hoảng hốt, tứ chi xụi lơ ngã xuống đất.

Một lúc lâu sau, hắn dần lấy lại tinh thần, được những người bên cạnh đỡ dậy, sau đó hắn phát hiện điều khác thường, cúi đầu nhìn xuống, móng guốc và lông lừa của mình đã mất ráo.

Trong lúc nghi hoặc quay đầu lại, con lừa nhỏ lại không thấy bóng dáng đâu cả.

Lục Nhất Minh uống một ngụm nước, có hơi không dám tin nói: "Yêu nghiệt kia... Cứ như vậy mà biến mất sao?"

Không phải là anh không muốn tin, nhưng, chuyện này, chỉ chấm dứt đơn giản như vậy thôi sao?

Văn Uyên lắc đầu, lấy ra một cái túi vải, thấp giọng nói: "Tôi cho cậu xem cái khác. " Nói xong, đảo ngược túi vải lại giũ giũ, giũ ra một thứ màu xám đen.

Dường như là một chiếc áo lông thú?

Văn Uyên có hơi ghét bỏ cái thứ màu xám đen trên bàn này, khều khều, nói: "Cậu xem."

Thứ trên bàn, rõ ràng là một bộ xác lừa.

Lông rậm, mũi ngắn tai dài, hai mắt nhắm chặt, răng rắn chắc, chân đuôi đồ không thiếu cái nào.

Là một cái xác lừa đã bị rút xương.

Lục Nhất Minh nhặt da lừa lên nghiên cứu kĩ một phen, trên da không có bất kỳ vết rạch hay khe hở nào, giống như xương và thịt của con lừa đột nhiên biến mất mới còn lại một cái túi da như vậy, quả thực thổi một hơi từ miệng lừa vào là có thể thổi ra hình con lừa —— đến ngay cả một cái đường may cũng không tìm ra.

Lục Nhất Minh không khỏi ngạc nhiên, vừa sờ vừa nói: "Lông này, với anh...Khụ khụ, rất giống lúc trước khi anh còn làm lừa!"

"Giống cái gì mà giống " Văn Uyên chắc như đinh đóng cột, "Chính là nó đó." Ngày nào hắn cũng khoác cái da lừa này, bộ lông trên đó mỗi ngày hắn đều cẩn thận xử lý, liếc mắt một cái thì nhận ra ngay.

Lục Nhất Minh gấp đến nỗi ném da lừa trở lại bàn ngay tức thì, tràn đầy ghét bỏ nhìn bàn tay mình, ước gì được lập tức rửa tay ngay, hỏi: "Sao anh lại tìm được thứ này?"

"Ở bên cạnh vũng nước chỗ tôi đứng ban đầu." Văn Uyên nhìn chằm chằm da lừa, vẻ mặt nghiêm túc.

Ban đầu không nhìn thấy, là bởi vì con lừa nháy mắt đã biến thành một tấm da, bị nước đọng che khuất.

"Vậy anh lấy nó định làm gì bây giờ?" Lục Nhất Minh hỏi, "Vậy không phải yêu nghiệt còn bám vào nó chứ?"

"Đây là chỗ tôi cảm thấy khó giải quyết." Văn Uyên thở dài, "Tôi đã cầm dao chặt, lấy lửa đốt, ngay cả một chút dấu vết cũng không để lại trên nó."

Không muốn để lại nhưng lại không thể hủy bỏ.

Ném đi, ngộ nhỡ gây họa cho người khác rồi sao?

Ai biết được trên đó có huyền cơ gì không?

Lục Nhất Minh càng cảm thấy da lừa này làm cho anh đổi khẩu vị, đề nghị: "Mai mốt tìm được cao nhân đắc đạo rồi, mang nó đi mần? "

"Còn cao nhân đắc đạo nữa," Văn Uyên cười lạnh, "Ba cái chân cóc thì dễ tìm chứ còn cao nhân đắc đạo biết đi đâu tìm. Trên đời này, sợ là yêu quái còn nhiều hơn cả cao nhân đắc đạo."

Cuối cùng hai người cũng không thương lượng ra đối sách gì, Văn Uyên nói còn muốn đi điều tra vụ án, bèn đóng gói da lừa mang đi.

Lục Nhất Minh lau bàn năm sáu lần, đảm bảo trên bàn không để lại một sợi lông lừa, rồi lại chạy đến bên giếng rửa tay nửa ngày, rửa sạch đến mức da lòng bàn tay trắng bệch nhăn nhúm.

Xui, xui quá xá.

Chuỗi sự việc gần đây, cái trước cái sau, đều xui như nhau.

Cũng không biết là đã phạm vào sao hạn nào.

Bây giờ anh và thám trưởng có thể trở lại như cũ, tất nhiên là không thể tốt hơn.

Nhưng, trong lòng anh, luôn luôn cảm thấy có hơi không chắc lắm.

Rốt cuộc là có chỗ nào không thích hợp?

Haizz, chi bằng đi chùa cầu bùa bình an vân vân cầu cái cho an tâm, rửa xui đi.

"Lão Vương, Lão Vương? " Lục Nhất Minh gọi hai tiếng xuống giếng.

Lão Vương chậm rãi nổi lên mặt nước.

"Lão vương ngoan của tao," Lục Nhất Minh ôm nó lên, hôn một cái, "Tao đưa mày đi dạo miếu nhá? Hình như chỗ đó cũng có mấy con rùa ở đó, không chừng mày có thể tìm thấy vợ mày đấy, hahaha."

Lão Vương nhu thuận chớp chớp mắt.

Nhưng mà, "Lão Vương, mày.... Hình như là có hơi nặng á."

Lục Nhất Minh ôm nó đi vài bước không thành vấn đề, nhưng nếu phải đi đến miếu....

Đang suy nghĩ, khóe mắt liếc tới cây khô bên cạnh giếng, trên cây có một bóng dáng quen thuộc.

A Kim đang ngồi trên đó ngắm cảnh.

Chuyện buổi sáng, Lục Nhất Minh đã hết giận từ lâu.

Dù sao chuyện quản giáo, tương lai còn dài mà, tính tình này của A Kim trong nhất thời cũng không thể lập tức ôn lương cung kiệm nhường nhịn được.

Với cái tính cộc cằn này của A Kim, chủ động tới lấy lòng cũng là điều không thể.

Lục Nhất Minh cố ý ho hai tiếng dưới tàng cây.

A Kim chậm rãi cúi đầu nhìn về phía anh.

Lục Nhất Minh ngửa đầu mỉm cười với y: "A Kim, chúng ta dẫn Lão Vương đi dạo miếu nhé?"

Đôi mắt của A Kim khẽ động, bên trong dường như phản chiếu non sông tươi đẹp không biết nơi đâu.

"Ừ."

Lời tác giả: Cuối cùng có thể nói chuyện iu đương rùi??!

Da lừa thì sửa làm sao cho phải đây...