Nói đến cũng thật trùng hợp, trong lúc Diệp Cẩn Ngôn đi đến chùa Thanh Sơn, thì chùa Thanh Sơn đang xảy ra chút chuyện, phật quang của tượng Phật trong chùa đang ảm đạm.
Phật quang ảm đạm là dấu hiệu của sự bất thường, từ Huyền Hải đại sư đến tiểu tăng quét rác, một đám đều trở nên khẩn trương.
Kết giới của chùa Thanh Sơn cũng bị ảnh hưởng, quỷ khí ở bên dưới đã tản ra ngoài. Chùa Thanh Sơn không phải là chùa miếu bình thường, đây là nơi trấn áp không ít quỷ quái có thực lực cường đại. Nếu chùa Thanh Sơn xảy ra chuyện, Kinh Thị cũng sẽ rung chuyển.
Tình huống rất khẩn cấp, Diệp Cẩn Ngôn đã chủ động đưa Kim Liên Tử và những chí bảo khác cho Huyền Hải đại sư mượn, để giải quyết phiền phức của chùa Thanh Sơn.
Lệ quỷ mà chùa Thanh Sơn trấn áp cũng không bình thường, quỷ khí mà bọn nó tản ra rất mạnh mẽ, Diệp Cẩn Ngôn lại có thể chất đặc thù, rất dễ hấp dẫn quỷ khí. Ngoại trừ Kim Liên Tử, pháp khí trên người của Diệp Cẩn Ngôn đều bị quỷ khí làm bẩn, may mà Huyền Hải đại sư đang ở bên người anh, cho nên anh không có bị thương.
Pháp khí bị ô uế thì không thể sử dụng, Huyền Hải đại sư giữ Diệp Cẩn Ngôn ở lại chùa Thanh Sơn một thời gian. Nhưng công ty của Diệp Cẩn Ngôn vừa lúc xảy ra chuyện, anh phải trở về công ty một chuyến.
Không ngờ chỉ ngắn ngủn nửa giờ, đã bị chồn dẫn ra hồn phách, trói tới kết hôn.
Lúc đầu Diệp Cẩn Ngôn cho rằng phật quang của chùa Thanh Sơn trở nên ảm đạm là có quan hệ với đám chồn này, bởi vì chuyện này quá trùng hợp, nhưng nhìn thấy Hứa Chiêu đánh chồn đến khóc lóc thảm thiết, không ngừng xin tha, thì anh mới xác định được là chuyện này không có quan hệ cùng bọn nó.
Đồ vật có thể ảnh hưởng đến phật quang của chùa Thanh Sơn sẽ rất cường đại.
Hoàng Nhị nương tử khóc chít chít rốt cuộc nó vẫn không hiểu kim chủ ba ba và ba ba ruột có gì khác nhau, nắm tay của Hứa Chiêu đánh nó đau quá, nó cũng không dám hỏi, cũng không dám nói.
Nó chỉ dám xin tha: “Đại nhân tha mạng, tôi biết sai rồi.”
Hứa Chiêu đánh đến mệt mỏi, bắt đầu thẩm vấn Hoàng Nhị nương tử: “Có phải chuyện trong căn phòng 1801 có quan hệ cùng đám chồn các người?”
Hoàng Nhị nương tử rũ mắt, thuận theo mà trả lời: “Đúng là có quan hệ cùng chúng tôi, nhưng đây cũng là chuyện không có biện pháp, nghe nói người thành phố muốn kết hôn thì phải mua phòng mua xe, Hoàng Đại nương tử là chồn có thực lực mạnh nhất trong chúng tôi, nó muốn kết hôn nhất định phải có một căn phòng.”
Hứa Chiêu: “Chỉ là một con chồn muốn kết hôn còn chú ý nhiều như vậy, nó cũng dám đoạt một căn phòng? Mọi người đều phải cực khổ tích cóp tiền mồ hôi nước mắt để mua đấy.”
Cô cũng chưa có căn phòng nào đâu.
Hứa Chiêu càng tức giận, lại đấm Hoàng Nhị nương tử một cái, “Còn nói kết hôn, rõ ràng là các người đang muốn ép mua ép bán.”
Còn ép buộc tới trên người của kim chủ ba ba, mạng của kim chủ ba ba rất đáng giá, có giá trị từ mười vạn trở lên, đám chồn các người đoạt nổi sao?
Diệp Cẩn Ngôn dưới sự trợ giúp của Hứa Chiêu đã tránh thoát sự trói buộc của đám chồn, tuy rằng anh đang trong trạng thái ly hồn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến ánh sáng tím trên người anh.
Nghe thấy lời nói của Hứa Chiêu, anh dừng một chút, mặt không biểu cảm nói: “Câu nói ép mua ép bán không phải dùng như vậy?”
Nếu không phải Hứa Chiêu mới vừa cứu anh, Diệp Cẩn Ngôn sẽ nhịn không được mà bắt đầu muốn châm chọc cô. Tiểu quỷ nghèo thật không biết nói chuyện.
Hoàng Nhị nương tử vì đám chồn bọn nó mà giải thích vài câu: “Đại nương tử cũng không cướp đoạt căn phòng này từ trên tay con người, nó đoạt từ trên tay của ác quỷ, vào lúc ban ngày con quỷ này còn muốn gϊếŧ người. Chúng tôi cũng coi như là trừ gian diệt ác.”
Nhìn bộ dáng Hoàng Nhị nương tử vươn cổ kiêu ngạo, Hứa Chiêu biết nó cũng không nói dối. Ban ngày ném dao phay lên người của Trương Hiền và Mã Tiểu Cát hẳn là ác quỷ trong miệng nó, còn Hoàng Đại nương tử cướp chú rể hẳn là con chồn buổi tối đi cùng với Hoàng Mao.
Hứa Chiêu lại đấm Hoàng Nhị nương tử một cái: “Đen ăn đen còn nói đạo lý, mấy người không biết Hoa Quốc chỉ thừa nhận chủ nhân trên giấy tờ bất động sản thôi sao? Mấy người nhanh chóng rời khỏi căn phòng 1801 đi, không nên ép tôi phải ra tay.”
Nhìn Hứa Chiêu có khí thế kinh người, Hoàng Nhị nương tử rất ủy khuất, Hứa Chiêu đã đấm nó ngã trên mặt đất, việc này còn chưa tính là đã ra tay? Bộ dáng gì mới tính là ra tay?
Nó không dám càu nhàu, chỉ thật cẩn thận mà trần thuật lại: “Chuyện này tôi không làm chủ được, Hoàng Đại nương tử là chị gái của tôi, tôi đánh không lại nó, cần phải nghe theo lời của nó.”
Thế giới của yêu quái chính là hiện thực như vậy, đánh không lại thì phải nghe lời. Trong lòng của Hoàng Nhị nương tử còn mang theo chờ mong, chị gái của nó có thực lực không yếu, nói không chừng có thể cứu bọn nó từ trong tay hung thần?
Hứa Chiêu dẫn theo Hoàng Nhị nương tử, nhìn một đám chồn con đang co rúm trên mặt đất: “Đây đều là con cái của cô?”
Chồn luôn thích cả nhà hành động cùng nhau, Hứa Chiêu có suy đoán như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Hoàng Nhị nương tử càng ủy khuất, “Oa” một tiếng khóc ra: “Tôi là một cô gái mới lớn, còn muốn kết hôn, đại nhân ngàn vạn lần không được bôi nhọ tôi. Bọn nhãi con này đều là do tôi và chị gái nhặt được ở trên núi.” Hoàng Nhị nương tử khóc còn trộm liếc Diệp Cẩn Ngôn đang đứng ở một bên.
Hứa Chiêu: “……” Con chồn này sao lại thế này, một lòng muốn kết hôn, còn mơ ước đến kim chủ ba ba, cô xoa tay uy hϊếp, “Không được nhìn loạn.”
Diệp Cẩn Ngôn suýt chút nữa không duy trì được vẻ mặt của mình, bị chồn coi trọng cũng không thể trách mị lực của anh.
Hoàng Nhị nương tử khóc càng thêm thương tâm, chọc đến nhóm chồn con cũng đi theo gào khóc.
Trong hoa viên Gia Khang, có người nửa đêm chưa ngủ nghe được tiếng khóc thét bên ngoài cửa sổ đã quấn chặt chăn che lại lỗ tai, không dám nhúc nhích.
Chuyện nháo quỷ trong tiểu khu đã nghiêm trọng đến vậy rồi sao?
Hứa Chiêu cũng chưa từng thấy qua loại cậy thế này, giống như cô đang khi dễ đám chồn, rõ ràng cô là một thiên sư rất thân thiện.
Nếu Hoàng Nhị nương tử biết tiếng lòng của Hứa Chiêu, e rằng sẽ khóc lớn hơn nữa, nếu Hứa Chiêu thân thiện, trên thế giới này sẽ không có thiên sư hung ác.
Nó bị nắm tay của Hứa Chiêu đánh cho nghiêng đầu nhất thời không thể phục hồi như cũ, nền xi măng trên mặt đất bị cô đập ra thành một cái hố cũng còn đang ở đó.
Hứa Chiêu cũng không thương hương tiếc ngọc, cô thô lỗ mà nhắc lên Hoàng Nhị nương tử: “Đừng khóc, nếu cô giải quyết không được, chỉ có thể đi tìm chị gái của cô là Hoàng Đại nương tử.”
Vương Cương và đám quỷ xem náo nhiệt đã đủ rồi, thấy Hứa Chiêu mang theo đám chồn đi tới căn phòng 1801 tìm Hoàng Đại nương tử, nó cũng không dám ở lâu, nó lo lắng Hứa Chiêu không vui sẽ đánh bọn nó, nó vội vàng mang theo chúng quỷ nói lời tạm biệt với Hứa Chiêu.
Trong căn phòng 1801, Hoàng Mao đang choáng váng cũng đã tỉnh táo lại, anh ta phát hiện mình đang bị cố định ở trên ghế, chờ thấy rõ ràng cảnh tượng trong phòng, anh ta suýt chút nữa lại bị dọa cho ngất xỉu.
Ở trước mặt anh ta có để một cỗ quan tài, trên quan tài đang cột lấy một lão quỷ vỡ đầu chảy máu.
Một nửa sọ não của nó đã bị bẹp, một nửa sọ não kia cũng rách nát, đồng thời bụng của nó cũng đã vỡ ra, ruột nằm ở bên trong quan tài. Nhìn qua vô cùng khủng bố và âm trầm.
Hoàng Mao sợ tới mức trợn trắng mắt, lần đầu tiên anh ta hận thân thể của mình quá tốt, muốn ngất xỉu cũng không được.
“Chú rể đã tỉnh.” Lão quỷ trên quan tài đã chú ý tới việc Hoàng Mao đã tỉnh, nó giãy giụa và thét chói tai, “Hoàng Đại nương tử, chú rể của cô không có việc gì, cô tha cho tôi đi.”
“Làm sao có thể thả lão quỷ ông được chứ? Ông chính là đầu sỏ gây tội dọa đến Hoàng lang.” Có một giọng nữ uyển chuyển vang lên, “Tôi muốn xả giận dùm cho Hoàng lang.”
Có một cô gái trẻ mặc áo cưới đi đến trước mặt Hoàng Mao, nó nâng cằm Hoàng Mao lên: “Hoàng lang, có phải tôi đối xử với anh rất tốt?”
Cô gái này có mái tóc dài đến eo, tóc đen nhánh còn kèm theo mấy sợi tóc bạc, mặt tròn mắt hạnh, rất là quyến rũ.
Lần đầu tiên Hoàng Mao được người đẹp nâng cằm, tuy anh ta cảm thấy có nơi nào đó quái quái, nhưng anh ta vẫn bị sắc đẹp mê hoặc, nhịn không được mà đỏ mặt: “Trên mạng tôi được gọi là Hoàng Mao, còn tên thật của tôi là Triệu Lương Vũ.”
Lão quỷ không phục mà mở miệng: “Thằng nhóc này không phải do tôi dọa xỉu, rõ ràng thằng nhóc này đã bị chân thân của cô dọa sợ, bộ dáng mặt đầy lông của cô, đàn ông bình thường sao có thể thích?”
Hoàng Đại nương tử vui vẻ nhìn Hoàng Mao: “Triệu Lương Vũ, đúng là một cái tên hay, Hoàng Đại nương tử cũng chỉ là danh hiệu bên ngoài của tôi, tên của tôi là Hoàng Mị Nương. Chúng ta sắp kết hôn, hiện giờ cũng đã giới thiệu tên họ, cũng coi như là có hiểu biết về nhau.”
Trong lúc Hoàng Đại nương tử vui cười cùng Hoàng Mao, một cái đuôi thật dài ở bên dưới làn váy đã vươn ra đánh tới trên người lão quỷ.
Nửa bên sọ não của lão quỷ bị đánh suýt chút nữa rơi xuống đất, quỷ biết thức thời chính là tuấn quỷ, lão quỷ không có tiết tháo đã sửa miệng: “Bộ dáng mặt đầy lông của cô thực gợi cảm, chỉ cần là đàn ông thì đều thích.”
Nghe được bọn họ nói chuyện, Hoàng Mao đang mơ mơ màng màng đã hoàn toàn bị doạ tỉnh, trước khi anh ta hôn mê, ấn tượng cuối cùng chính là trên mặt đại sư có bộ lông xù xù, thì ra không phải anh ta đang nằm mơ? Ở đây thực sự có một con chồn tinh.
Hoàng Mao hận không thể tự mình ngất xỉu, bởi vì anh ta đang bị trói, chỉ có thể giãy giụa ngẩng cằm về phía sau, tránh đi cánh tay của Hoàng Đại nương tử.
Hoàng Đại nương tử giống như nhìn không ra Hoàng Mao đang không vui, nó sửa sửa áo cưới đỏ rực, vuốt ve mái tóc: “Triệu lang, anh đừng kích động, chờ tới giờ lành, chúng ta sẽ kết hôn, đến lúc đó người một nhà chúng ta sẽ sống ở bên nhau, anh muốn làm gì cũng được, anh có cảm động không?”
Hoàng Mao hoàn toàn không dám cử động, anh ta sợ hãi đến nói không ra lời.
Hoàng Đại nương tử cũng mặc kệ tâm tình của Hoàng Mao, nó vung tay lên, căn phòng chỉ có một trăm mét vuông đã thay đổi, chữ hỉ màu đỏ dán đầy phòng, trên bàn thờ có thêm cặp đèn long phượng, trong phòng đều là một màu đỏ rực, ngay cả lão quỷ trên quan tài cũng mặc trang phục vui mừng.
Hoàng Mao không cảm thấy vui mừng, chỉ cảm thấy mình đã tiến vào một linh đường khủng bố, Hoàng Đại Tiên ở trước mắt đang đợi tới thời gian thích hợp để ăn thịt anh ta.
Hoàng Đại nương tử tính toán, khách khứa đã có sẵn ( chỉ lão quỷ bị trói ở trên quan tài ), người nhà cũng có ( chỉ đám chồn ), cô dâu chú rể cũng đến đông đủ, chỉ thiếu một người làm chủ hôn.
“Người làm chủ hôn sao còn chưa đến?” Là một con chồn mang chứng cưỡng bách, Hoàng Đại nương tử không thể chịu được việc hôn lễ của mình không hoàn mỹ.
“Cô còn muốn có người làm chủ hôn?” Cánh cửa của căn phòng 1801 bị đẩy ra, một bộ lông xù xù bị ném tới trong lòng ngực của Hoàng Đại nương tử.
“Chị, em đau quá.” Hoàng Nhị nương bị đánh đã bắt đầu cáo trạng, nó muốn chị gái báo thù cho nó.
Hoàng Nhị nương tử đã lấy Hoàng Đại nương tử làm mục tiêu phấn đấu, nó cảm thấy Hoàng Đại nương tử là một con chồn ưu tú nhất trong gia tộc bọn nó, không có gì có thể làm khó được Hoàng Đại nương tử, nó đánh không lại Hứa Chiêu, Hoàng Đại nương tử khẳng định có biện pháp, đến lúc đó nó cũng muốn đánh Hứa Chiêu để trả thù.
Nhìn thấy Hoàng Nhị nương tử bị đánh đến mặt mũi bầm dập, lại nhìn Diệp Cẩn Ngôn đang đứng ở bên người Hứa Chiêu, Hoàng Đại nương tử giận dữ: “Lớn mật, dám đoạt chú rể của Hoàng Mị Nương này, hôm nay không đánh cô bầm dập, tôi sẽ không lấy tên là Hoàng Đại nương tử.”
Hoàng Đại nương tử tiện tay nhét Hoàng Nhị nương tử vào trong ngực Hoàng Mao, Hoàng Mao không thể nhúc nhích, cũng không thể từ chối, thân thể của anh ta cứng còng cảm thụ trọng lượng ở trên đùi, tại sao lại tới một Hoàng Đại Tiên? Mệnh của anh ta sao lại khổ như vậy?
Nhóm chồn con ríu rít ngồi xổm phía sau Hoàng Đại nương tử, cũng chính là bên người Hoàng Mao.
Hoàng Mao càng sợ, đáng tiếc thân thể của anh ta có tố chất không tệ, vẫn không thể ngất xỉu, chỉ có thể nhìn đám chồn ở bên người anh ta co lại thành một nhóm.
Hoàng Nhị nương tử còn ủy khuất hơn anh ta: Vì sao Hoàng Đại nương tử chỉ chú ý tới đối tượng kết hôn? Nó là em gái thì không quan trọng sao?