Tần Thiển mới chết được vài năm, kiến thức của nó cũng không nhiều lắm. Nhưng quỷ chết đói có kiến thức rộng rãi đã bắt đầu lắc đầu, nó đã từng nhìn thấy các đạo sĩ khác khai đàn làm phép siêu độ vong linh.
Hứa Chiêu niệm Vãng Sinh Chú lại niệm sai câu cuối cùng, khẳng định việc này không thành công.
Không đợi quỷ chết đói mở miệng nói chuyện, nó đã nhìn thấy trên người Tần Thiển đang được bao phủ bởi một tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Không chỉ có ánh sáng vàng, Tần Thiển còn cảm giác được sự trói buộc ở trên người nó đã biến mất, nó đã có thể rời đi con đường này.
Nó không còn là Địa Phược Linh, cũng không bao giờ bị nhốt ở chỗ này để bị xe đi qua lại nghiền áp, nó cũng có thể đi tới nhà bạn của nó để tự mình nói ra lời muốn nói.
Trong lúc quỷ chết đói còn đang hoài nghi nhân sinh, Tần Thiển đã hưng phấn mà nhảy nhót. Nó đã quên mất mình là một con quỷ, nó trực tiếp nhảy nhót ở trên nóc xe ô tô, làm cho ô tô bị chấn động, ba cái lốp xe còn lại đều đồng loạt nổ.
Cao Khải và Ngô Đào đang liên hệ tìm người tới sửa xe, bọn họ vừa trở về liền nhìn thấy được một màn này. Bước chân của hai người họ đều dừng lại, cảm giác quỷ dị ở trong lòng càng ngày càng tăng, bọn họ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Nhưng nhìn bộ dáng bình tĩnh của Hứa Chiêu đang ngồi ở trong ô tô, tựa hồ cô không cảm nhận được có chuyện gì không ổn.
Bọn họ không biết, sau khi Tần Thiển đè hư bốn cái lốp xe thì giờ phút này nó đang đứng ở bên ngoài cửa sổ xe bên cạnh Hứa Chiêu, vì chính mình đã động tay động chân mà cảm thấy hổ thẹn.
Bởi vì động tác của nó quá lớn, hai cái tròng mắt của nó lần thứ hai rớt xuống đất.
Cao Khải vừa lúc đi ngang qua, một chân dẫm lên trên tròng mắt, làm ông ta trực tiếp té ngã trên mặt đất. Đôi tay của Cao Khải chống xuống đất, muốn đứng lên, lại không nghĩ rằng đôi tay của ông ta lại sờ đến một đống cứt chó.
Ngay cả Ngô Đào đang lấy lòng ông ta cũng lặng lẽ lui ra phía sau vài bước, không có biện pháp, cứt chó quá bẩn.
Nhưng thật ra Hứa Chiêu đã liếc mắt nhìn Cao Khải một cái, tựa hồ cô có chút kinh ngạc: “Thứ này tuy dơ bẩn, nhưng lại làm vận khí của ông tốt hơn một chút.”
Ngô Đào có chút buồn cười, ông ta cảm thấy vị tiểu thư mới được đón về còn là một người rất thú vị, chắc cô ấy muốn châm chọc Cao quản gia có vận cứt chó.
Sắc mặt của Cao Khải có chút khó coi, ông ta cảm thấy Hứa Chiêu đang châm chọc ông ta.
Hứa Chiêu không có châm chọc Cao Khải, cô chỉ nói sự thật, khí đen giữa mày của Cao Khải bởi vì ông ta đυ.ng phải cứt chó mà đã giảm bớt.
Cao Khải không biết chân tướng, khuôn mặt ông ta tối sầm đứng dậy đi rửa sạch tay, trong lúc quỷ chết đói xem náo nhiệt đã bay xuyên qua người ông ta, khí đen trên đầu ông ta ngày càng nhiều.
May mà có xe khác tới đón bọn họ, rốt cuộc Cao Khải cũng không cần ở chỗ này xấu hổ.
Sau khi lên xe, Cao Khải đã thở ra một hơi nhẹ nhõm, ông ta cảm thấy lần hành trình không thuận lợi này rốt cuộc cũng muốn kết thúc.
Cao Khải thông qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Hứa Chiêu, cô vẫn là bộ dáng cũ, nhưng Cao Khải đã không còn tâm tình mà ghét bỏ Hứa Chiêu, chỉ muốn nhanh chóng trở lại nhà họ Hứa.
Trong kính chiếu hậu chỉ có một mình thân ảnh của Hứa Chiêu, Cao Khải không nhìn thấy quỷ bị tai nạn xe đang ríu rít ngồi ở bên người Hứa Chiêu.
Tần Thiển đã khôi phục tự do, nó cũng không vội vã đi tìm bạn mình, nó chuẩn bị đi theo Hứa Chiêu về nhà trước.
Còn quỷ chết đói thì vẫn ở lại con đường kia, theo như lời của nó, lúc còn ở thời dân quốc đây là nhà của nó, nó không muốn rời đi.
Tần Thiển đã khôi phục sức sống, trên đường đi nhìn thấy đồ vật nào mới mẻ thì nó sẽ phổ cập kiến thức cho Hứa Chiêu một cô gái ở nông thôn chỉ có một chút xíu kiến thức.
Cuối cùng Tần Thiển còn chưa đã thèm mà cảm khái nói: “Không ngờ nhà của lão đại lại có tiền như vậy, trong tay không có trăm vạn tệ là mua không được con xe này.”
Trên xe còn có Cao Khải và Ngô Đào, Hứa Chiêu cũng không có trả lời Tần Thiển, nhưng hứng thú của cô cũng không cao, cô cũng không cho rằng nhà họ Hứa là nhà của mình.
Tần Thiển cũng không nhìn ra cảm xúc của Hứa Chiêu đang không vui, nó vẫn còn đang hứng thú giới thiệu các vật trang trí ở bên trong xe.
Nơi ở của nhà họ Hứa là một căn biệt thự đơn lập, vì để làm rõ tình huống của nhà họ Hứa, Tần Thiển đã đè chặt tròng mắt vào bên trong hốc mắt.
Trở lại địa bàn quen thuộc, Cao Khải đem chuyện mất mặt ở trên đường ném ra sau đầu, ông ta đã khôi phục tư thái của một đại quản gia, nhìn thấy bộ dáng Hứa Chiêu đang kinh ngạc đánh giá nhà họ Hứa, trong lòng ông ta âm thầm đem cô ra so sánh cùng Hứa Kiều.
Lúc trước lần đầu tiên tiểu thư Hứa Kiều được đón về nhà họ Hứa, cũng không giống với Hứa Chiêu. Rõ ràng Hứa Chiêu là con gái ruột của vợ chồng nhà họ Hứa, nhưng lại không có kế thừa khí chất của bọn họ.
Quả nhiên hoàn cảnh sinh sống rất là quan trọng, đi theo kẻ lừa đảo là Hứa Quan Nguyệt lớn lên, cho dù Hứa Chiêu có gien tốt, cũng chỉ có thể biến thành một cô gái không có kiến thức ở nông thôn.
Ông ta nhớ tới căn nhà của Hứa Chiêu và Hứa Quan Nguyệt ở nông thôn, vừa rách nát vừa nhỏ, ngay cả phòng ở của người giúp việc trong nhà họ Hứa còn tốt hơn căn nhà của bọn họ.
Đáng tiếc tiểu thư Hứa Kiều không phải là con gái ruột của vợ chồng nhà họ Hứa.
Trên một con đường nhỏ ở nông thôn cách nơi này rất xa, tay trái mang theo bể cá, tay phải cầm gậy dò đường, trên vai có rùa đen đang nằm bò, Hứa Quan Nguyệt đánh cái hắt xì: “Nhất định là đồ nhi đang nhớ tới tôi.”
Rùa đen dẫm dẫm bờ vai của ông: “Tìm đường nhanh lên, chúng ta lắc lư ở đây đã được một giờ, rốt cuộc ông có tìm được không?”
Hứa Quan Nguyệt sờ sờ cái mũi: “Tôi đương nhiên tìm được …… Chỉ là ông để cho một người mù đi tìm đường, lòng của ông không cảm thấy đau sao?”
Rùa đen lại dẫm dẫm ông: “Ông giả bộ nhiều năm như vậy, thật xem chính mình là một người mù bình thường?”
Bể cá đang được Hứa Quan Nguyệt cầm ở trong tay, con cá vàng có cái đuôi màu đỏ đang lắc lắc cái đuôi, giống như đang phụ họa lời nói của rùa đen.
Bên này của nhà họ Hứa, Hứa Chiêu đang bị kinh sợ, không phải bởi vì căn biệt thự cao cấp của nhà họ Hứa, mà bởi vì chung quanh của nhà họ Hứa đang bị âm khí bao phủ.
Lúc đầu cô cho rằng giữa chân mày của Cao Khải có khí đen là bởi vì quỷ chết đói, nhưng hiện tại xem ra, chỉ sợ là có quan hệ cùng nhà họ Hứa.
Nhà họ Hứa có âm khí nồng đậm, khí đen tận trời, sinh sống ở đây, Cao Khải không muốn xui xẻo cũng khó.
Hứa Chiêu thở dài một hơi, lại một lần nữa kiên định với ý niệm sư phụ cô xem quẻ luôn luôn không đúng, quẻ bói lợi ở tài vận có lẽ chỉ là nguyện vọng của sư phụ.
Không giống như Hứa Chiêu, Tần Thiển vừa mới chết không bao lâu, nó không có làm chuyện ác, cũng không có oán niệm, tu vi của nó chỉ bằng 0, căn bản không phát hiện ra nhà họ Hứa có điểm khác thường, nó đang đánh giá căn biệt thự rộng lớn của nhà họ Hứa.
Hứa Chiêu và Tần Thiển một người một quỷ đi theo phía sau Cao Khải đi vào cánh cửa lớn của nhà họ Hứa, vợ chồng nhà họ Hứa và Triệu Cảnh Minh đã trấn an xong cảm xúc của Hứa Kiều, người một nhà đang hoà thuận vui vẻ, không khí rất ấm áp.
Nếu không nhìn thấy nữ quỷ đang bay lượn ở phía sau bọn họ thì càng thêm ấm áp.
Nữ quỷ mặc một thân váy đỏ, nhìn ra được trước khi chết nó có dáng người rất tinh tế, nhưng hiện giờ bụng của nó đã bị mổ ra, đồng thời lộ ra sự trống rỗng ở bên trong.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy nữ quỷ, Tần Thiển hoảng sợ, nhịn không được thét chói tai: “Có quỷ!”
Hứa Chiêu liếc mắt nhìn nó, ý tứ trong mắt của cô thực rõ ràng: Không phải anh cũng là quỷ sao?
Tần Thiển cũng đã có phản ứng: “Đúng nha, tôi cũng là quỷ.”
Nữ quỷ áo đỏ rõ ràng không có thần trí, nó chỉ biết lắc lư qua lại ở trong phòng, giống như muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Nó không ngừng muốn tới gần Hứa Tri Viễn, nhưng mỗi khi nó tới gần bên người Hứa Tri Viễn, thì trên người của Hứa Tri Viễn sẽ hiện ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, làm cho nữ quỷ áo đỏ không thể tới gần.
Nhưng mỗi lần nữ quỷ áo đỏ tới gần, ánh sáng vàng trên người Hứa Tri Viễn sẽ dần dần ảm đạm. Trên người Hứa Tri Viễn hẳn là có vật gì đó có thể ngăn cản nữ quỷ tới gần, nhưng năng lực của đồ vật kia đang không ngừng suy giảm.
Khác với Tần Thiển, Hứa Chiêu đã gặp qua rất nhiều quỷ. Khi còn nhỏ bởi vì cô nhìn thấy quỷ mà biểu hiện ra sự khác thường, nhưng nhiều năm qua, cô sớm đã thành thói quen, hiện giờ cho dù cô nhìn thấy quỷ cũng có thể mặt không đổi sắc, hoàn toàn coi quỷ không tồn tại.
Cô nhìn về phía vợ chồng nhà họ Hứa.
Hứa phu nhân Lưu Phù Nhân bảo dưỡng không tồi, nếp nhăn nơi khóe mắt của bà ta rất nhạt, nhìn không ra tuổi tác cụ thể, nhìn qua thì vợ chồng bọn họ rất ân ái, rất hạnh phúc, nhưng tướng mạo của bà ta lại không thể hiện như vậy. Tướng mạo của bà ta rõ ràng biểu hiện ra gia đình không hạnh phúc, vợ chồng phản bội, con cái ly tâm.
Tướng mạo của Hứa Tri Viễn cũng không tốt, thậm chí còn muốn xui xẻo hơn Cao Khải. Cung tiền tài của ông ta tối đen, rõ ràng là có dấu hiệu muốn hao tiền tốn của. Chỉ sợ qua không bao lâu, nhà họ Hứa sẽ phải phá sản.
Trong lúc Hứa Chiêu nhìn vợ chồng nhà họ Hứa, đồng thời ánh mắt của bọn họ cũng dừng ở trên người của Hứa Chiêu.
Trên người Hứa Chiêu vẫn mặc áo thun trắng cùng quần jean, tóc để đuôi ngựa, trên vai đeo balo, nhìn qua giống như là một học sinh bình thường, chẳng qua biểu tình của Hứa Chiêu có chút lãnh đạm.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của Hứa Chiêu, vài người ở đây đều ngây ngẩn cả người.
Ngũ quan của Hứa Chiêu rất xuất chúng, cô có một vẻ đẹp mang theo tính công kích. Nhìn kỹ thì đôi mắt của cô rất giống Lưu Phù Nhân, cái mũi có chút giống Hứa Tri Viễn, nhưng bề ngoài của cô hơn hẳn hai người bọn họ.
Vừa nhìn thấy diện mạo của Hứa Chiêu, liền biết cô và hai vợ chồng Hứa Tri Viễn và Lưu Phù Nhân có quan hệ huyết thống.
Hứa Tri Viễn là một thương nhân, ông ta luôn ưu tiên lợi ích, con gái đã thất lạc mười mấy năm, cảm tình của ông ta dành cho Hứa Chiêu đã sớm phai nhạt, nhưng chuyện cảnh sát đã giúp nhà họ Hứa tìm về đứa con gái thất lạc đã không còn là bí mật ở trong giới thượng lưu, mặc kệ vì cái gì, ông ta đều phải đón đứa con gái này về nhà.
Nhưng giờ khắc này nhìn thấy Hứa Chiêu, tâm tình của ông ta có chút phức tạp, cô gái này đúng là con gái ruột của ông ta.
Nhưng rất nhanh ông ta đã xử lý tốt loại tâm tình phức tạp này, ở trong lòng ông ta thứ quan trọng nhất chính là lợi ích, trong lúc này đang là thời kỳ mấu chốt quyết định sinh tử tồn vong của nhà họ Hứa, ông ta không chấp nhận được một chút sơ xuất nào trong mối quan hệ với nhà họ Triệu.
Trong lòng ông ta có một chút đáng tiếc, nếu lúc trước Hứa Chiêu không bị thất lạc, thanh mai trúc mã lớn lên cùng Triệu Cảnh Minh chính là con gái ruột của mình, khẳng định tốt hơn Hứa Kiều.
Nhưng hiện giờ sự thật đã như vậy, ông ta chỉ có thể đối xử tốt gấp đôi với Hứa Kiều, để Hứa Kiều không cảm thấy xa cách với nhà họ Hứa.
Lưu Phù Nhân còn đang ngây ngẩn cả người, đây là con gái ruột của bà ta, lúc Hứa Chiêu mới vừa đi lạc, bà ta đã toàn tâm toàn ý đi tìm con gái trong một thời gian, nhưng sau khi bà ta nhận nuôi Hứa Kiều, tâm tư của bà đã hoàn toàn đặt ở trên người của Hứa Kiều. Hiện tại nhìn thấy Hứa Chiêu, cảm giác ở trong lòng bà ta nhiều nhất chính là xa lạ.
Triệu Cảnh Minh cũng có chút xuất thần, anh ta đương nhiên biết chuyện nhà họ Hứa có một cô con gái bị thất lạc, nhưng ký ức về cô gái này đã rất mơ hồ, anh ta không ngờ Hứa Chiêu lớn lên lại xinh đẹp như vậy, phong cách của Hứa Chiêu khác hoàn toàn với Hứa Kiều.
Hứa Kiều nhìn thấy thần sắc của mấy người kia đều có biến hóa, ánh mắt của cô ta trở nên u ám, mi mắt của cô ra rũ xuống che khuất cảm xúc của mình, nhưng thân thể lại đang run rẩy.
Lưu Phù Nhân còn đang nắm tay Hứa Kiều, bà ta cũng nhận ra Hứa Kiều có chút khác thường, nghĩ đến chuyện trước đó Hứa Kiều đã té xỉu phải nằm viện, bà ta lo lắng cho thân thể của Hứa Kiều, cũng không rảnh lo cho đứa con gái ruột ở trước mặt không có cảm tình gì, bà ta vội vàng an ủi Hứa Kiều: “Kiều Kiều, con không cần khổ sở, người mà mẹ yêu thương nhất vẫn là con.”
Hứa Kiều nhìn thoáng qua Hứa Chiêu: “Con không cảm thấy khổ sở, chị ấy đã trở về, con thật sự vui mừng.”
Hứa Kiều cười cười, “Nếu chị đã trở lại, em sẽ trả căn phòng đó lại cho chị, còn có hôn sự của chị cùng anh Cảnh Minh ……”