Ngủ Với Vợ Người Ta (NTR)

Chương 3: Nội y tình thú

Người đàn ông vùi đầu vào giữa hai cha người đàn ông, sợi tóc theo động tác liếʍ láp của anh ta cọ lên hai bên bắp đùi.

“A Viễn… A…” Thư Nghi ngẩng cao đầu ưỡn ngực về phía sau, hai mắt cô dần dần mất đi tầm nhìn, đuôi mắt nhiễm hồng nồng đậm mị sắc, chân vô thức lộn xộn.

Liêu Trạch Viễn bẻ hai mảnh bối thịt, nước sốt ào ào từ trong mật huyệt co rút không ngừng chảy ra ngoài, tay anh ta bám vào rãnh mông, giống như ngâm mình trong nước.

“Nghi Nghi… em thật đẹp.” Người đàn ông cúi đầu liếʍ từ đáy đến âm phụ, giống như một tín đồ thành kính, đầu ngón tay nhẹ điểm lên âm châu sưng đỏ của cô, đầu lưỡi linh hoạt chui vào đỉnh lấy vách thịt. Thư Nghi lập tức thoải mái tiết ra.

Eo cô run rẩy, sắc mặt ửng hồng, giọng nói kiều mị mà mê người.

“Ưm, A Viễn… Cắm, cắm vào…”

Liêu Trạch Viễn bị ánh mắt mê ly của cô câu đến thiếu chút nữa đã không giữ nổi, anh ta cố né du͙© vọиɠ trướng đau của mình, cầm lấy bịt mắt bằng ren ở bên che mắt cô lại, giọng điệu hướng dẫn từng bước.

“Nghi Nghi, chúng ta đổi một cách chơi có được không?”

Cả người Thư Nghi đều bị tìиɧ ɖu͙© chi phối, hắc ám chợt đến khiến cô cảm thấy bất an, may mắn chỉ một lúc cô đã quen.

“Cái, cái gì…” Sau bịt mắt bị thắt lại một nút.

Nhìn thấy hai mắt vợ mình bị che khuất, nội y tình thú bao vây lấy cơ thể trắng nõn trơn bóng tăng thêm vài phần thần bí và mê người, giống như thánh nữ bị túm xuống khỏi thần đàn.

Vấy bẩn cô.

Ý niệm này giống như ác quỷ địa ngục quấn lấy anh ta phát ra vô tận ác ý, ánh mắt Liêu Trạch Viễn càng thêm âm u, kɧoáı ©ảʍ bí ẩn lại một lần nữa bị phóng đại.

Anh ta vuốt ve cánh môi đỏ thắm của vợ, đầu ngón tay tham luyến mà trêu đùa đầu lưỡi mềm mại.

“Em coi anh thành một người xa lạ đang cưỡиɠ ɠiαи em, được chứ?”

Cưỡиɠ ɠiαи?

Trước kia bọn họ từng chơi qua sắm vai nhân vật, Thư Nghi cái hiểu cái không gật đầu.

Liêu Trạch Viễn niết hai núʍ ѵú của cô, đầṳ ѵú sưng cứng bị thứ lạnh như băng kẹp lấy, cô lập tức không chịu khống chế mà run rẩy, tiếng lục lạc kẹp ở núʍ ѵú thanh thúy vang lên.

“Anh đi mua bαo ©αo sυ, lập tức quay lại.”

Ông xã vừa đi, cửa phòng đóng lại, căn phòng quay về yên tĩnh, bóng tối một lần nữa quét qua cô, Thư Nghi sợ hãi co rụt người.

“A Viễn… Ông xã?”

Cô nhớ rõ trong nhà còn có bαo ©αo sυ mà.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến động tĩnh, có người đẩy cửa đi vào.

Tiếng sột soạt phóng đại bên tai, còn có mùi biển nhàn nhạt, là hương vị mà trong khoảng thời gian trước ông xã về nhà quần áo có dính mùi.