Ngủ Với Vợ Người Ta (NTR)

Chương 2: ℕɠɵạı Ŧìиh

Cha mẹ hai bên đều rất vừa lòng với quan hệ của bọn họ, vì thế sau khi tốt nghiệp không lâu, Thư Nghi quay về căn nhà bọn họ ở chung, được cầu hôn trong căn phòng tràn ngập hoa hồng đỏ.

Sau đó bọn họ kết hôn đã đổi một căn nhà khác, hai năm sinh hoạt sau khi kết hôn, bọn họ vẫn ngọt ngào, tốt đẹp như cũ.

Nếu có thể, cô một chút cũng không tin Liêu Trạch Viễn sẽ phản bội cô.

Thế nhưng khi chồng cô mang theo mùi nước hoa mà cô chưa từng ngửi qua về nhà, Thư Nghi không thể không thừa nhận khả năng của việc này.

Chồng của cô rất có thể đã nɠɵạı ŧìиɧ.

Cô chưa bao giờ dưới tình huống không có chứng cứ mà suy nghĩ miên man.

Mặc dù chuông cảnh báo giác quan thứ sáu của phụ nữ vang lên, nhưng Thư Nghi cũng không từ chối ông xã cầu hoan.

Chỉ cần đoạn hôn nhân này chưa tan vỡ, vẫn cứ duy trì bình tĩnh như mặt ngoài, cô sẵn lòng thỏa mãn nhu cầu sinh lý của ông xã.

Trừ khi cô có đủ chứng cứ cho thấy ông xã thật sự nɠɵạı ŧìиɧ.

Liêu Trạch Viễn ôm cô làm nũng.

“Bà xã, em mặc cho anh ngắm, được không…”

Là một bộ nội y tình thú vô cùng tinh xảo, chỗ bộ vị trọng điểm gần như được chạm rỗng, mặc hay không mặc đều giống nhau.

Thư Nghi bị anh ta bám riết đến phiền, trong tình ái thỉnh thoảng bọn họ sẽ có dùng mấy đạo cụ nhỏ tăng thêm tình thú, thế nhưng cô ngại và xấu hổ, cho nên chưa từng mặc qua kiểu quần áo đó.

Cô không nhịn được dục hỏa từ đầu ngón tay ông xã khơi mào ra, mở miệng đồng ý.

Sự thật chứng minh, có một số loại quần áo mặc so với không mặc càng thêm gợi cảm hơn.

Nhìn ông xã dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm ngực mình, Thư Nghi xấu hổ kẹp chặt hai chân.

Có chút phồng lên giống như mang theo trói buộc gắt gao banh ở gần bộ vị mẫn cảm.

Hai bầu ngực trắng bị vòng lấy, ngạo nghễ đứng trong không trung, từ bên hông đến bắp đùi là hai sợi dây lưng màu đen bằng lụa mỏng như ẩn như hiện, vừa lúc có thể thấy được âm huyệt phấn nộn no đủ của cô.

Cổ họng Liêu Trạch Viễn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, từ xương quai xanh xinh đẹp của vợ hướng xuống dưới, cắn chơi núʍ ѵú của cô, dọc theo eo bụng đi xuống, một đường liếʍ đến âm mao màu đen, khẽ hôn lên tiểu huyệt run rẩy.

Thư Nghi dựa vào đầu giường, gần như rơi vào trong đệm bông thật dày, cơ thể cô luôn mẫn cảm như vậy, đầu lưỡi linh hoạt của người đàn ông giống như một đuôi cá vùng vẫy trong nước, tiếng mυ'ŧ nước chậc chậc hòa với tiếng rêи ɾỉ ở trong đêm khuya yên tĩnh giống như đánh lên một khúc nhạc mập mờ.

Nhiệt độ trong phòng không ngừng lên cao, khuỷu tay của Thư Nghi dán lên giường túm chặt lấy ga trải giường hai bên.