Phiên ngoại: Nếu Lâu Tử Lan không có đáp ứng Trần Chẩn cầu xin (kết cục bị chơi hư )
Tân hoàng đăng cơ là một bước chuyển mình đối với Lương triều, nhưng khi tân hoàng tuyên bố muốn nghênh thú một hoạn quan làm hoàng hậu thì mọi người đã không còn cho rằng đây là chuyển mình thay đổi nữa, mà là khúc nhạc dạo của diệt vong!
Thậm chí cả người kể chuyện ở tiệm rượu cũng đem chuyện này ra để nói Bình thư, ngay cả kết cục diệt vong dành cho hôn quân cũng đã viết xong rồi. Trên triều đình tiếng oán thán không ít, không phục, xương cứng đều bị tân hoàng quét sạch sẽ.
Cho dù người khác nói thế nào thì hôn kỳ vẫn tổ chức đúng hẹn.
Các bá tánh nằm mơ cũng bắt đầu nghĩ xem nếu Lương triều diệt vong bản thân nên làm gì. Nhưng mấy năm qua đi, Lương triều không hề có dấu hiệu suy vong mà còn dần hồi sinh trở lại!
Dường như các bá tánh cũng đã quên luôn những lời mắng chửi ai oán năm đó, bắt đầu thành thật sống cuộc sống của bản thân mình, chỉ khi nào nói chuyện phiếm với người khác mới nói một hai câu.
A, đương kim bệ hạ không được, hắn cưới một thái giám!
Thái giám còn ra thể thống gì! Cưới nam cũng tốt hơn là cưới thái giám! Hắn không có con nối dõi thì phải làm sao?
Ai biết được…
Trong cung thời gian gần đây có việc lạ. Vị hoàng hậu tôn quý kia không ở điện Phượng Loan mà vào Di Hòa Điện ở. Các cung nhân Di Hòa Điện cũng rất ký quái, những người hầu hạ thân cận đều là người mù.
Càng hầu hạ trong phòng thì càng là người mắt mù tai điêc,
Cứ như thể… có bí mật nào đó không thể để cho người khác biết vậy.
Trần Chẩn vừa hạ triều đã vội vàng đi đến Di Hòa Điện.
Tân đế mới bước vào trong điện thì một bóng người đã chạy qua, hai đùi trắng nõn ẩn hiện sau tà lụa mỏng. Khi Trần Chẩn đỡ được y thì cả người nam nhân đã treo trên người Trần Chẩn, khóc nức nở bảo.
“Trần… Chẩn, sắp, sắp tiểu ra rồi…”
“Đừng nóng vội, Tử Lan ngoan.” Một bàn tay Trần Chẩn vuốt đầu tóc người trong lòng, bàn tay khác ôm lấy eo sờ xuống bụng nhỏ của Lâu Tử Lan, khóe miệng cười khẽ bóp nhẹ vài cái.
Lúc này nếu có người nhìn từ dưới lên thì có thể nhìn thấy hai chân hoạn quan hơi mở rộng ra không như bình thường như thể thường xuyên làm đến mức đã quen duy trì tư thế này. Nơi đáng lẽ là dương vậy thì được thay thế bằng một cái miệng nhỏ, trước đây lớn cỡ hạt gạo nhưng bây giờ đã bị chơi rộng bằng một móng tay, xung quanh cửa huyệt phấn hồng lộ ra một sự lẳиɠ ɭơ cầu bị xoa nát.
Trần Chẩn vươn ngón giữa xoa ấn cái miệng nhỏ kia, thậm chí ngón tay giữa còn quá mức khi cắm vào bên trong. Nhưng không xoa vài lần thì cả người Lâu Tử Lan đã run rẩy nắm chặt lấy ống tay áo của hắn, tiếng nước tí tách vang lên trong tiếng khóc sung sướиɠ.
Nướ© ŧıểυ trong suốt rơi xuống dọc theo ngón tay, bởi vì bên dưới chưa mặc bất kỳ thứ gì nên không hề bị ngăn trở, tí tách rơi xuống mặt đất vẽ ra một đóa hoa màu trầm.
Lâu Tử Lan không khống chế được bản thân khóc nấc thành tiếng, nhưng dù vậy thanh âm của y cũng như bị biến đổi thành vị ngọt ngào khi làm nũng.
Y bị dạy dỗ quá tốt, nhất cử nhất động đều như muốn quyến rũ nam nhân.
Nướ© ŧıểυ đứt quãng tiết ra hết rồi mà Trần Chẩn cũng không buông tha cho y, ngược lại còn ôm người đã mềm nhũn chân đến bên giường, đặt y ngồi lên đùi mình bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.
Lâu Tử Lan cả người thất thần đạt tới cao trào.
Y không nhớ rõ bản thân bị đùa bỡn như vậy bao nhiêu lần, chỉ nhớ mang máng mọi chuyện bắt đầu từ lúc rời khỏi thôn Thạch Đầu.
Đúng, ở thôn Thạch Đầu y từ chối Trần Chẩn, sau đó bị người đánh ngất mang về hoàng cung.
Y bị giam ở Di Hòa Điện, nơi này đã hoàn toàn bị Trần Chẩn thay đổi. Giường Bạt Bộ mà Lâu Tử Lan từng dùng đã bị dọn đi thăng bằng một chiếc không có lan can giường còn cực kỳ lớn, dư dả cho hai người nằm lên.
Không biết Trần Chẩn tìm được những dụng cụ da^ʍ mỹ và thuốc mỡ ở nơi nào, suốt ngày bôi thuốc mỡ lên đầṳ ѵú cùng cái miệng nhỏ ở trên, lại còn dùng đồ chơi kéo căng cái miệng nhỏ ở dưới. Sau đó hắn dùng miến linh nhét vào trong huyệt khẩu. Miến linh thấm đãm mị dược, trường kỳ nhét vào lấy ra khiến cơ thể hoạn quan trở nên cực kỳ mẫn cảm, chỉ cần dâʍ ɭσạи tay y cũng khiến y phun ra nước.
Ban đầu, Lâu Tử Lan hoàn toàn không thể bước chân xuống đất. Trần Chẩn cᏂị©Ꮒ không biết ngày đêm cuối cùng cũng có hiệu quả. Nếu y không rơi vào trong nɧu͙© ɖu͙© thì cũng đang hôn mê, chờ đến khi hoạn quan có dấu hiệu ra nướ© ŧıểυ Trần Chẩn mới cho phép y xuống giường.
Chỉ là trên chân cột dây xích, phạm vi hoạt động không quá năm mét so với giường. Những việc đại tiện tiểu tiện cũng phải chờ Trần Chẩn tới mới có thể đi vào bô đựng tiểu.
Nhưng số lần Trần Chẩn cho y đi tiểu vào bô càng ngàng càng ít, phần lớn thời gian là trực tiếp ấn y xuống mạnh mẽ cᏂị©Ꮒ. Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ nướ© ŧıểυ cũng tiết ra để lại dấu vết dọc theo đùi.
Nếu không nín được kể cả cầu xin bọn thị nữ thế nào thì bọn họ cũng không nghe thấy, huống hồ những thị nữ đó chỉ nghe Trần Chẩn nói. Lâu Tử Lan chỉ có thể chịu đựng. Có một lần thực sự không nhịn được, y liền tìm đại một khối vải bông bao lại lỗ nhỏ đi tiểu.
Bởi vì thường xuyên nghẹn tiểu nên y bắt đầu không thể khống chế được việc tiểu tiện. Có một lần y không chịu nổi tè ra Trần Chẩn liền không cho phép y mặc thứ gì bên dưới, ngay cả cái bô cũng bị mang đi.
Trần Chẩn thích nhất là dùng ngón tay dâʍ ɭσạи cái miệng nhỏ phía trước, dùng côn ŧᏂịŧ thô to đâm vào cúc huyệt, bởi vì như thế Lâu Tử Lan sẽ vĩnh viễn không chịu đựng nổi cao trào. Cái miệng nhỏ phía trước của y cũng đã bị chơi nát, vậy nhưng y vẫn còn giữ chút tôn nghiêm, nhất định không chịu trở thành kẻ tàn phế không khống chế được nướ© ŧıểυ, luôn cầu xin Trần Chẩn đưa cái bô tới hứng nướ© ŧıểυ.
Trước ngực cũng vậy. Hai núʍ ѵú cũng bị chơi đến to lên, lại hồng lại quyến rũ, bầu vυ' cũng bị đến dần nặng trĩu, vừa mềm vừa xốp, vừa nhìn đã biết là vυ' da^ʍ thường xuyên bị nam nhân hút sưng.
Y đã bị dạy dỗ hoàn toàn, tay Trần Chân chỉ cần đặt ở vòng eo, xoa bóp vài cái trên ngực y đã bắt đầu lâm vào tìиɧ ɖu͙©.
Khuôn mặt của Lâu Tử Lan dần hoảng hốt, đuôi lông mày cũng nhiễm xuân sắc. Cách đây không lâu ngực y còn bị bí dượng làm cho trướng sữa, mỗi ngày đều để Trần Chân hút khô nhưng sữa lại nhanh chóng căng đầy. Trần Chẩn sẽ ôm y đến Ngự Thư phòng vừa phê duyệt tấu chương vừa mυ'ŧ sữa.
Loại kɧoáı ©ảʍ bị hút khô vẫn còn đọng lại đến tận bây giờ, chỉ cần moi đào là cảm giác sữa sắp trào ra sẽ hiện lên trong đầu.
Y đã hoàn toàn bị chơi hỏng rồi.
Thế nhưng, Trần Chẩn đối xử với y cực tốt.
Xiêm y làm bằng tơ lụa tốt nhất trong cung, thức ăn cũng giống hệt với tiêu chuẩn của đế vương, đồ dùng hằng ngày cũng chọn lựa tốt nhất, ngay cả đồ sứ để y đập cho hả giận cũng có giá trên trời.
Tay Lâu Tử Lan bắt lấy Trần Chẩn, nức nở, cũng không nói rõ được từ.
“Trần Chẩn, ta muốn đi Ngự Hoa Viên……”
Y ưỡn ngực, chủ động đưa đầṳ ѵú đến bên miệng Trần Chẩn, vẫn còn tưởng bản thân trướng sữa.
Trần Chẩn cũng không ngăn cản, miệng vừa cắn vừa hút, rất nhanh Lâu Tử Lan đã không thể chịu đựng được khóc nấc lên.
Mấy năm nay làn da Lâu Tử Lan đã bị kiều dưỡng đến non mềm, không cần dùng lực mà chỉ cần hơi ấn xuống cũng có thể để lại vệt đỏ mấy ngày không tan.
Nếu vải mặc trên người kém hơn một chút cũng như thể đang vải thô khô cứng. Y thực sự đã không thể rời đi vực sâu ái dục phú quý, mọi đường rời đi đều đã bị phá hỏng, chỉ có thể ỷ lại Trần Chẩn.
Trần Chẩn vuốt đỏ cánh môi đỏ bừng, nhỏ giọng đồng ý.
Phiên ngoại nhỏ: Ngọt ngọt ngào ngào.
Mùa xuân tươi đẹp, trong Ngự Hoa viên trăm hoa đua nở, mùi hương cũng hòa quện vào với nhau tỏa ra ngập tràn, hình thành một loại mùi hương đặc biệt, vừa mê người lại quyến rũ.
“Ưm a… Trần, Trần Chẩn……”
Không cần quan tâm xem Ngự Hoa viên là nơi nào, nhưng hai người tôn quý nhất trên thế gian ở nơi này thì nó sẽ trở thành nơi quý giá nhất.
“Trần Chẩn!”
Đế hậu tự phụ nhất trong cung rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, bàn chân trắng nõn đạp lên bả vai đế vương, co chân đá văng người ra, lúc này mới có thời gian để nghỉ ngơi.
Lâu Tử Lan híp mắt, trong mắt ánh quang lấp lánh tươi đẹp, hừ một tiếng, nâng chân đạp lê mặt Trần Chẩn.
“Ngươi học tính chó ấy ở nơi nào thế, sao thích cắn người như vậy?”
Theo ánh mắt Trần Chẩn nhìn xuống mới phát hiện ra hoạn quan ngồi trên bàn đá quần áo đã mở rộng lộ ra vòm ngực xinh xắn, bên trên tràn ngập dấu hôn. Chiếc cổ thiên nga cũng có vài dấu răng, trong đó còn có một dấu thâm đến chảy máu.
“Tê……” Lâu Tử Lan che cổ, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Trần Chẩn, “Mấy năm rồi sao ngươi không sửa cái tính thích cắn lung tung của chó này thế? Đau chết mất…”
Trần Chẩn thở hổn hển, hơi thở phà vào gan bàn chân. Ngay lúc Lâu Tử Lan chưa thích ứng được không ngừng hít không khí thì đã cảm thấy gan bàn chân mình đột nhiên ướt nhẹp!
“A!”
Cả người Lâu Tử Lan mềm nhũn, trơ mắt nhìn Trần Chẩn bắt lấy chân y liếʍ mυ'ŧ, ngay cả kẽ chân cũng phải liếʍ ướt đẫm mới bỏ qua. Trần Chẩn liếc mắt một cái không nói gì, vươn người muốn hôn Lâu Tử Lan một cái. Lâu Tử Lan lập tức cản hắn lại, bàn tay mềm mại che miệng hắn, muốn hắn dùng trà súc miệng cái đã.
Trần Chẩn không chê, nhưng y ghét bỏ.
Vì thế Trần Chẩn cười khẽ súc miệng, đảm bảo hương vị trong miệng không còn bất kỳ thứ gì mới được Lâu Tử Lan cho phép hôn khóe miệng.
Khoảng cách khai trai gần nhất đã là bày ngảy trước.
Đó là sinh nhật của Trần Chẩn. Lâu Tử Lan nổi hứng tự mình làm một chén mì trường thọ cho hắn, kết quả bị Trần Chẩn đẩy ngã, ban ngày tuyên da^ʍ, bị đè nặng làm nguyên một ngày, còn phải dùng hết thời gian ngàn hôm sau để ngủ lại sức.
Chén mì trường thọ kia sau bị Trần Chẩn ăn từng miếng từng miếng đến khi hết sạch, y hệt bản thân Lâu Tử Lan.
Lâu Tử Lan khó thở, đạp Trần Chẩn mấy đạp đuổi người đi điện Thừa Ân, sáu ngày kế tiếp nhất quyết không chịu gặp.
Mọi việc cần có chừng mực, nếu Trần Chẩn cứ xằng bậy như thế kể gì cũng xảy ra chuyện lớn.
Lâu Tử Lan quyết tâm phải cho Trần Chẩn một bài học, cho dù nam nhân giả vờ ngoan ngoãn đáng thương đến mức nào cũng không mềm lòng. Mãi cho đến hôm nay khi Trần Chẩn khổ sở đứng trước cửa chờ một canh giờ Lâu Tử Lan mới để người đi vào, sau đó đồng ý đi theo Trần Chẩn đến Ngự Hoa Viên.
Sau khi bảo đám cung nhân rời đi thì Trần Chẩn đã hóa chó dữ nhào đến, vừa liếʍ vừa cắn làm đau Lâu Tử Lan
“Ta cũng không phải không đồng ý cùng phòng với ngươi.” Lâu Tử Lan vươn tay véo mặt Trần Chẩn, xoa mặt của vị cửu ngũ chí tôn méo bẹp đi tạo thành biểu tình buồn cười. “Ngươi nói ngươi gấp gáp vậy làm gì. Nếu ngươi cứ lăn lộn ta cả ngày như vậy có lẽ ta nên thuận theo ý dân tuyển phi cho ngươi!"
“Tử Lan, ta không phải chó của ngươi sao?” Trần Chẩn dừng lại một chút, đắc ý tiếp tục nói. “Chó không thể cương với người khác ngoài chủ mình được.”
“… Quả thực là, miệng lưỡi dẻo quẹo!”
Lâu Tử Lan cười sung sướиɠ, buông tay Trần Chẩn ra nằm lên bàn, liếc ánh mắt phong tình như ám hiệu theo đuổi bạn đời về phía hắn.
Trần Chẩn liếʍ khóe miệng, bất chợt nhào lên.
Không ai biết rằng nơi này là Trần Chẩn cố ý chọn. Lúc trước ở đây hắn bị Lâu Tử Lan lấy roi quất, kể cả dưới đã cương cứng cũng không thể đè hoạn quan xuống dưới thân.
Nhưng bây giờ đã khác, bây giờ hoạn quan là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn, là hoàng hậu của hắn, là…
Nhất sinh chí ái. (tình yêu cả đời này)