Không cẩn thận bị thăm dò nơi riêng tư, Từ Ninh nhỏ giọng van xin, "Cầu xin anh buông tha cho tôi... Ô ô, tôi không dám nữa, sau này nhất định sẽ học tập..."
Từ Ninh ngây thơ cho rằng chỉ cần thái độ thành khẩn cầu xin tha thứ là có thể khiến người ta buông tha cho cô, hoàn toàn không nghĩ tới không có người đàn ông nào làm tới bước này sẽ dừng tay.
Quả nhiên, Percy cự tuyệt, "Trừng phạt là ngươi nói không cần là không cần thì sao được gọi là trừng phạt?”
Thấy cô thật sự khóc, tiểu nhũ theo tiếng khóc nức nở run lên, thân thể tuyết bạch bởi vì sợ hãi và xấu hổ mà chở nên đỏ bừng, mái tóc đen nhánh rũ xuống thân thể mềm mại làm cho Từ Ninh nhìn càng nhu nhược, nam nhân chẳng những không mềm lòng mà càng muốn hung hăng khi dễ Từ Ninh.
Đè nén du͙© vọиɠ muốn ngược đãi dâng lên trong lòng, Percy không muốn lưu lại ấn tượng khủng bố lần đầu tiên cho cô bé, bằng không đám người đang chờ tới lượt sẽ oán giận hắn.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô còn đang không ngừng cầu xin tha thứ bị hắn chặn lại, đầu lưỡi liếʍ quanh đôi môi nhỏ nhắn, dùng lưỡi sâm nhập khoảng miệng ra sức mυ'ŧ lấy lưỡi cô, khiến Từ Ninh không ngừng tiết ra nước bọt nhưng lại không thể nuốt xuống, nước bọt tràn ra khóe miệng lưu lại vệt nước màu bạc mập mờ. Mà động tác từ chối đầu lưỡi của cô vừa như cự tuyệt vừa như nghênh đón, thậm chí còn bị người đàn ông thuận nước đẩy thuyền kéo cái lưỡi nhỏ vào khoang miệng của mình, dây dưa nhuộm mùi vị của anh.
Cuối cùng Từ Ninh binh bại như núi đổ, bị quấy đến lý trí đều thành bột nhão. Trên dưới hai cái miệng nhỏ đều phát ra tiếng nước "chậc chậc", truyền đến lỗ tai càng biến thành chất kí©ɧ ɖụ©, hoa huyệt theo bản năng chảy ra chất nhầy bôi trơn, miệng nhỏ bên dưới mυ'ŧ lấy ngón tay nam nhân, giống như muốn hút nó vào ngăn chặn chỗ ngứa.
Nụ hôn đầu tiên bị cướp đi Từ Ninh thậm chí còn không biết cách hít thở, trực tiếp bị hôn đến thiếu oxy, bất lực "hừ hừ ô ô" mới được Percy còn chưa thỏa mãn buông ra. Bất chấp tất cả, há miệng thở dốc, nhiệt độ trên đôi môi sưng đỏ lan ra khắp toàn thân, trái tim đập thình thịch cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
Ánh mắt đã sớm tràn ngập hơi nước, cô cố gắng chớp đi nước mắt dính trên lông mi, lại không nghĩ bàn tay nam nhân dính đầy dâʍ ɖị©ɧ duỗi tới trước mặt!
"Có biết đây là cái gì không?" Hắn ở trước mặt Từ Ninh tách hai ngón tay ra, chất lỏng trong suốt vẫn dính liền như cũ, thêm hiệu ứng ánh đèn thập phần da^ʍ mỹ.
Từ Ninh cho dù đọc văn vô số cũng không tận mắt nhìn thấy loại vật này, cùng lắm là nhìn thấy chút dấu vết dính lại trong qυầи ɭóŧ, hiện vật bày ra trước mắt càng không dám nhìn, cô lập tức gạt mắt sang một bên tự lừa mình dối người: "Mới không biết! Anh bỏ nó ra!”
Percy bị bộ dáng này của Từ Ninh chọc cười, trong con ngươi màu nâu tràn đầy hưng phấn, cho đầu ngón tay chui vào trong khoang miệng Từ Ninh, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai kẹp lấy lưỡi cô.
"Không..." Mùi vị tanh tanh khuếch tán ra đầu lưỡi, mang đến nhiều hơn là sự sỉ nhục trong tâm lý, Từ Ninh muốn lắc đầu cự tuyệt lại nghe thấy hắn nói, "Liếʍ sạch liền buông tha ngươi" chặn lại.
Ngoan ngoãn từ đầu ngón tay liếʍ đến đốt ngón tay thứ hai, trong lòng cô tựa hồ có cái gì đó vỡ tan, phá tan trói buộc. Lưỡi phấn quấn lấy ngón tay ra sức mυ'ŧ, nước bọt phía trên bị cô cuốn vào trong không có chỗ nào để đi, cuối cùng Từ Ninh chỉ có thể ủy khuất nuốt xuống da^ʍ thuỷ của mình, lại theo bản năng liếʍ sạch vệt nước bên môi.
Bộ dáng nước mắt lưng tròng, thuần khiết lại dâʍ đãиɠ, khiến cổ họng nam nhân khô khống, hít sâu một hơi, đại khái hiểu được vì sao "cha" lại để cho bọn họ dùng phương thức như vậy trừng phạt cô.
"A! Cái gì! " Từ Ninh trong lòng vốn thở phào nhẹ nhõm đột nhiên cảm giác được có cái gì đó cắm vào hạ thân, phần đầu của thứ đó rất nhỏ, nhưng càng tiến vào lại đem tiểu huyệt căng ra, thứ kia hình như còn hơi cong, khi nam nhân dùng tay không đẩy vào nó còn treo ở trong hoa huyệt.
Lực hút mạnh của tiểu huyệt giúp dị vật từng bước nhúc nhích xâm nhập, đến khi hoàn toàn chặn lại miệng nhỏ, chảy không ra nửa điểm nước.
Từ Ninh tức giận, đầu vật dài nhỏ kia cọ xát điểm mẫn cảm, làm cho cả người cô run rẩy, ngay cả thanh âm cũng trở nên mềm nhũn, "Không phải anh nói buông tha cho tôi sao! ”
"Hả? Tôi chỉ không cho phép cô trả lời câu hỏi vừa rồi thôi.*"Percy lộ ra nụ cười ôn hòa sủng nịch, ánh mắt phảng phất như đang nhìn một đứa trẻ hồ nháo —— rõ ràng người đùa bỡn chính là hắn!
*đoạn này mình không hiểu lắm.
Hắn dùng ngón tay vừa rồi bị cô liếʍ xuất phát từ môi thiếu nữ, từ từ di chuyển xuống phần cổ, đùa bỡn thân thể mềm mại.
"Nơi này, bị ta hôn hai phút bốn mươi bảy giây." Đôi môi mềm mại.
"Nơi này, mười ba giây." Cổ mảnh mai.
"Nơi này, bên trái là một phút mười một giây, bên phải là năm mươi tám giây." Hai bầu ngực dựng thẳng.
"Đừng, đừng nói nữa..." Từ Ninh không biết ý đồ của anh là gì, chỉ cảm thấy một con số đang đánh vào lý trí của cô, thân thể bị số liệu hóa so với lột sạch trước mặt nam nhân còn khiến người ta xấu hổ hơn.
Percy cũng không dừng lại, mãi đến khi đếm xong mới giải thích, "Đây là lịch sử giữa chúng ta, là sử sách ta viết về cô bé, tìm được quy luật bên trong, sẽ có trợ giúp cho tương lai." Bộ dạng giống như học giả nghiêm túc nghiên cứu, nhưng lời nói ra lại thập phần dâʍ ɭσạи.
Từ Ninh hoàn toàn không biết anh đang tổng kết điều kiện cần thiết để cô động tình, thân thể bị những lời kỳ quái kí©ɧ ŧɧí©ɧ nóng lên, tiểu huyệt cũng sinh ra phản ứng với lời nói.
Kỳ quái chính là, cho dù tiểu huyệt bị chặn, Từ Ninh vẫn có thể cảm nhận chất dịch gì đó chảy ra.
Biểu tình của cô tiết lộ suy nghĩ của chính mình, người đàn ông như đang cầm thứ kia rút ra, giơ lên trước mặt cô, "Đoán đúng rồi. ”
Quả thật là tẩu thuốc?!
Tẩu thuốc màu nâu sẫm bị da^ʍ thuỷ thấm vào, ái dịch chảy vào đầu ống hút tích tụ vào trong.
"Nhanh như vậy đã đầy, mất hai phút hai mươi tám giây." Nói xong hắn đem tẩu thuốc tiến đến bên miệng, ngậm miệng thuốc nhíu mày với thiếu nữ, con ngươi màu nâu mang theo vòng xoáy mê dục, trên môi dính giọt nước da^ʍ thuỷ.
Diêm dúa lại gợi cảm.
Nhìn thấy động tác của anh hoa huyệt không tự chủ có giật, lại phun ra một cỗ dâʍ ɖị©ɧ, "Đừng..."
——
Tẩu thuốc đây nha.