"Noãn Noãn, được không?" Áp trán vào người Đào Noãn, giọng nói khàn khàn làm lòng cô ngứa ngáy, nơi đó của hắn đã cứng ngắc đâm vào mông cô, còn hỏi cô được không.Đào Noãn thở phì phò cắn lên môi hắn, răng nanh làm cộm môi mềm, Lê Hàm Dục bị đau kêu một tiếng, xoa nắn nhục đoàn cách áo trên, một tay nhấc váy ngắn lên, giữa qυầи ɭóŧ hiện ra một vết nước: "Bảo bối, sao lại thế này? Là vừa rồi đã ướt sao?"
"Ngô... Anh đừng hỏi nữa!" Mặt Đào Noãn đỏ bừng, thẹn quá thành giận.
Ngượng ngùng và quyến rũ, Lê Hàm Dục kéo qυầи ɭóŧ sang một bên, đầu ngón tay di chuyển quanh tế phùng, chất lỏng chảy xuống lòng bàn tay dọc theo ngón tay: "Là ướt ở nhà ma? Bảo bối tao, nếu biết sớm đã thao em ở nhà ma."
"Đừng... Đừng nói nữa..." Trong lòng quýnh lên, Đào Noãn dùng miệng dán lên Lê Hàm Dục, đầu gối chống hai bên sườn ghế dựa, tai nghe tiếng khóa kéo, ngay sau đó một cây nóng rực cọ bên ngoài tiểu huyệt, cô bị hôn đến đầu óc mơ màng, híp mắt nghĩ lại lần đầu tiên của bọn họ ở khách sạn, có lẽ là hôm đó uống say, có lẽ là quá lâu rồi, ký ức cũng dần mơ hồ.
"Bảo bối, dám thất thần vào lúc này." Lê Hàm Dục nâng mông Đào Noãn bế lên, côn ŧᏂịŧ thuận thế theo dâʍ ɖị©ɧ vào trong, ôm cô chậm rãi đi lại trong cabin, vừa đi vừa thọc vào rút ra: "Nói với anh, nghĩ cái gì?"
"A a... Không có gì... A!" Đào Noãn kinh hô, Lê Hàm Dục ôm cô lưng dựa vào cửa kính trong suốt, lúc này bánh xe quay đã cách mặt đất khá xa, pha lê trong suốt sau lưng làm cô có cảm giác sắp rơi xuống, tay ôm chặt cổ Lê Hàm Dục, chân kẹp ep hắn, dùng sức dẫn đến tiểu huyệt cũng kẹp theo, nhục bích mẫn cảm bị căng ra tiếp thu kɧoáı ©ảʍ: "Ngô... Nghĩ... Ở khách sạn... Ô ô... Không làm ở đây được không... Em sợ... A a..."
Cô nói đứt quãng, Lê Hàm Dục lại hiểu, khóe miệng bỗng nhiên giơ lên, hắn buông Đào Noãn, giây tiếp theo cho cô xoay người, ấn eo thọc vào rút ra một lần nữa, Đào Noãn đành phải đặt tay lên cửa thừa nhận, toàn bộ cabin tràn đầy tiếng đánh và tiếng nước bạch bạch bạch.
Lê Hàm Dục lại gần tai cô, hô hấp nóng rực làm lỗ tai Đào Noãn đỏ bừng, càng nhìn càng thích, ngậm vành tai nỉ non: "Bảo bối... Rất thích em..."
Bánh xe quay sắp lên đến chỗ cao nhất, Lê Hàm Dục xoay mặt Đào Noãn hôn thật sâu, trong lòng thầm nói, nhất định, nhất định phải ở cạnh cô mãi mãi.
"Ngô..." Cơ thể Đào Noãn hiện ra kɧoáı ©ảʍ quen thuộc, cô biết mình sắp cao trào, trước ngực nặng trĩu đương nhiên là sữa bên trong đã đầy, tay nhỏ run rẩy cởi cúc áo và áo ngực, hai vυ' trắng như tuyết đong đưa xẹt qua pha lê lạnh lẽo: "Ha a... Không được... Ô ô... Sữa... Sắp phun... A a..."
Lê Hàm Dục nhìn ảnh chiếu ngược trên pha lê, chưa từng ăn sữa của cô, không thể lãng phí, vì thế đẩy Đào Noãn ngồi xuống ghế đối diện cắm vào lần nữa, thích thú bóp hai vυ' phì nộn, sữa chảy ra từng giọt, chưa được bao lâu Đào Noãn đã cao trào phun cả hai chỗ, Lê Hàm Dục há mồm nuốt sữa trắng, cho dù hút khô cũng không chịu nhả ra, gặm cắn da thịt non mềm.
Bánh xe quay qua đỉnh dần dần giảm tốc độ, Lê Hàm Dục đành phải tốc chiến tốc thắng, cắm không theo quy luật, lần nào cũng đâm vào hoa tâm, miệng tử ©υиɠ lúc đóng lúc mở như đang thở liếʍ mυ'ŧ.
"Tê... Bảo bối tao... Chặt quá... Ngô... Bắn cho em hết được không... Tao hóa, kêu chồng, nhanh lên, kêu chồng, để chồng bắn cho em..."
Lê Hàm Dục ép cô mở miệng, kết hợp với thọc vào rút ra, hận không thể không cho cô cơ hội để thở.
Nhục đoàn trước ngực bị đâm chuyển động trên dưới, kɧoáı ©ảʍ xâm chiếm lý trí, cô lại sắp cao trào: "A a a... Chồng... Bắn cho em... Bắn bên trong... Lớn quá... Ô ô... Không được sắp ra... A a... Ra rồi a a a..."
Đường đi nhỏ hẹp bọc kín côn ŧᏂịŧ, sau đó từng luồng hơi nóng mạnh mẽ cọ rửa hoa tâm, Đào Noãn lại bị đưa lên cực hạn vui sướиɠ, cả người xụi lơ.