Ngươi Cho Rằng Ta Đang Làm Sự Nghiệp, Kỳ Thật Ta Chỉ Nghĩ Đến Nam Nhân

Quyển 4 - Chương 14: Đã nói là không được đổi ý

Hôm nay thời điểm Thích Thất ghi hình xong "Trốn thoát khỏi mật thất", Vương Dương đi tới thì thầm vào tai cậu vài câu, Thích Thất nghe xong liền kinh ngạc, sau đó là vui vẻ chạy ra ngoài.

Tiêu Trương ánh mắt lóe lên, hắn giả bộ đi dạo đi theo phía sau Thích Thất, sau đó liền thấy Thích Thất đi tới bên cạnh một người đàn ông mặc âu phục, người đàn ông dường như đã nói gì đó, khiến Thích Thất đỏ mặt tiến lại gần hôn một cái lên môi người đàn ông, nhưng đối phương rõ ràng không thể cứ như vậy dễ dàng buông tha cho cậu, sau đó anh giữ lấy sau đầu của cậu kéo dài nụ hôn đến vài phút.

Thời điểm người đàn ông buông Thích Thất ra, đôi môi của cậu đã có chút sưng đỏ, còn dính ướt nước miếng. Sau khi hai người tán tỉnh nhau vài câu, Thích Thất liền ngồi lên xe thể thao của người đàn ông.

Tiêu Trương từ phía sau cột đá cẩm thạch bước ra, khóe miệng nở một nụ cười chế giễu.

Còn tưởng rằng lợi hại thế nào, không phải cũng dựa vào bán thân để đổi lấy tài nguyên hay sao?

Lúc này, điện thoại rung lên hai lần, Tiêu Trương mở máy lên, nhìn tin nhắn của người đại diện, trong mắt hắn lóe lên tia oán hận, ánh mắt nhìn chằm chằm hàng chữ kia, tựa hồ như muốn đem điện thoại đâm thủng.

[Người đại diện: Tiểu Trương, đêm nay phòng 801 khách sạn Kim Lan, tới sớm một chút, Ngụy tổng không thích đợi lâu.]

Nghĩ đến lão già bụng bia đầy thịt kia, vừa không hấp dẫn vừa không dùng được, còn thích lăn lộn hắn, khiến Tiêu Trương không khỏi nghĩ đến người đàn ông vừa rồi, mặc dù không thấy được mặt, nhưng chỉ cần nhìn dáng người cũng có thể biết được người đàn ông này khẳng định cực phẩm.

Đồng dạng đều là bán mông, dựa vào cái gì Giang Lâu có thể tìm được một người đàn ông cực phẩm như vậy, còn hắn chỉ có thể phục vụ những lão già xấu xí, dựa vào cái gì Giang Lâu có người đưa đón, mà hắn còn phải tự mình đưa đến cửa để cho người thao ?!

Không có so sánh liền không có đau thương, có so sánh Tiêu Trương càng thêm không thể nuốt trôi những lão kim chủ này. Đồng thời, đầu óc của hắn lại nghĩ, Giang Lâu có thể, tại sao hắn không thể? So sánh về mọi mặt hắn đều hơn Giang Lâu! Hắn phải đi tìm hiểu một chút xem kim chủ của Giang Lâu là ai mới được.

Lúc này Thích Thất còn không biết rằng có người đang mơ tưởng đến người yêu của mình, cậu đang vui vẻ ăn tối dưới ánh nến với người yêu.

“Sao anh lại đến đây?” Thích Thất cười nói, đôi mắt cong thành hình trăng non, hai mắt trong veo tràn đầy hình bóng Phương Kính.

Phương Kính trong lòng mềm đến rối tinh rối mù, chính anh cũng không biết tại sao lại làm ra loại hành vi này, buồn cười nói: "Sinh nhật của em mà không nhớ sao?"

"A..." Thích Thất lúc này mới nhớ tới hôm nay hình như là sinh nhật của nguyên chủ, cậu ngượng ngùng nói: "Lâu rồi không làm, em cũng quên mất."

Nghe đến đây, Phương Kính trong lòng nhói lên một chút, chợt nhớ ra cha mẹ của Giang Lâu đã không còn, có lẽ sợ tổ chức sinh nhật sẽ nhớ đến cha mẹ đi? Phương Kính tự mình bổ não, cảm thấy mình đã nắm được chân tướng.

"Thực xin lỗi."

“A?” Thích Thất thắc mắc, hỏi: “Tại sao nói xin lỗi?"

Phương Kính giọng nói thực ôn nhu, giống như đang dỗ dành một đứa nhỏ: "Quá khứ qua rồi cứ để cho nó qua đi, em phải luôn nhìn về phía trước, sau này sinh nhật của em sẽ đều có anh ở bên cạnh, biết chưa?"

Điều này là đương nhiên rồi! Nếu không, anh còn muốn ở bên ai nữa?!

Thích Thất trong lòng phất cờ reo hò, ngoài mặt rụt rè nói: "Đã nói vậy nhất định không được đổi ý!"

“Ừ, không đổi ý.” Phương Kính nói.

Nhìn thấy tình cảnh này, 927 không khỏi thở dài: "Chẳng trách nguyên chủ bị Phương Kính ăn đến gắt gao."

Ai có thể cưỡng lại một người đàn ông đẹp trai giàu có, lại còn ôn nhu đến như vậy!

Khác với bầu không khí ngọt ngào ở bên đây, bầu không khí bên phía Tiêu Trương thực kỳ lạ, rõ ràng đang làʍ t̠ìиɦ, nhưng một chút không khí kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng không có.

Tiêu Trương quỳ ở trước giường, trong miệng ngậm côn ŧᏂịŧ của người đàn ông, mùi tanh nồng khiến hắn suýt nữa phun ra, hắn rũ mắt che giấu sự ghê tởm trong mắt, máy móc đáp ứng tất cả yêu cầu của lão kim chủ.

Không có ôn nhu, chỉ có giao dịch thể xác thuần túy, sau khi xong việc người đàn ông nói sẽ giới thiệu cho hắn một kịch bản, Tiêu Trương vẻ mặt giả bộ cảm kích nói:

"Cảm ơn Ngụy tổng."