Ngai Vàng Của Trap Boy

Chương 3: Phòng trưng bày xác

Edit: Đle

Beta: Kudo

======================================

“Chuyện gì xảy ra hả?”

Khang Nghiêu từ trong nước thò đầu lên, phun ra ngụm nước nghẹn trong cổ họng, vừa định hỏi rõ ràng, đã thấy Bạch Lạc nhảy xuống, sau đó túm lấy anh, nhanh chóng bơi vào bờ.

Cô gái tóc bím bẩn* thấy thế, vốn muốn cười nhạo Bạch Lạc, có phải cậu đã bị người lái thuyền dọa cho choáng váng cả đầu rồi hay không, mà nhàn rỗi đến mức không có việc gì lại tự mình nhảy xuống sông, kết quả cô quay đầu lại, liền phát hiện bả vai mình bị tan rã ra một đoạn, mà chính cô lại không hề ý thức được việc này!

Không chỉ vai của cô, mà toàn bộ đuôi của bè tre, cũng đang nhanh chóng tan chảy, một điềm báo cực kỳ nguy hiểm dâng lên trong lòng cô gái.

"Chiếc bè này có vấn đề, không thể ở đây lâu hơn được nữa!"

Dứt lời, người phụ nữ tóc bím kéo người đàn ông đầu tấc, cùng nhau nhảy xuống sông, những người khác cuối cùng cũng phản ứng lại, rồi lần lượt nhảy xuống.

Chỉ trong một khoảnh khắc, những chiếc bè trôi dạt trên sông đã hoàn toàn tan chảy, không để lại một dấu vết, mà bọn họ sau khi nhảy xuống sông, dường như vẫn còn khả năng sống sót.

Những đám mây đen dần dần dày đặc trên đầu, toàn bộ dòng sông trở nên tối tăm.

Cỏ nước mọc hoang nhô đầu lên mặt sông, trông giống như mái tóc của một người phụ nữ trôi nổi trên sông, làm cho người ta nhìn mà lạnh cả sống lưng.

Tất cả mọi người cố gắng bơi vào bờ, nhưng cỏ cây dưới sông quấn loạn vướng quanh chân của họ.

Bạch Lạc nhíu mày, lập tức giơ tay tháo kẹp tóc nhỏ cố định trên đầu, sau đó dùng phần đầu sắc nhọn cắt đứt cỏ nước quấn quanh mắt cá chân.

Ban đầu Bạch Lạc còn lo lắng về váy cưới trên người mình sẽ làm vướng bận, nhưng kỳ lạ chính là tất cả cỏ nước dường như đều đung đưa theo hướng váy cưới, nhưng lại không quấn lấy váy cưới.

Tình huống như vậy giúp cho Bạch Lạc có được không gian tự do, cậu phân biệt phương hướng của Khang Nghiêu một chút và chuẩn bị đi qua giúp đỡ. Bỗng một đôi tay xanh tím đột nhiên xuất hiện trước mặt Bạch Lạc, muốn siết chặt cổ cậu. Bạch Lạc nắm lấy tay đối phương, xoay người, nhấc chân đạp qua, gót giày cao gót mười hai cm trực tiếp chọc vào ngực người đó.

Thi thể quỷ chịu không nỗi, liền lập tức rút lui, biến mất trong đám cỏ nước lắc lư dày đặc.

"Phanh ——"

Vùng biển gần Bạch Lạc đột nhiên vang lên tiếng súng, sau đó là tiếng của tên nhà giàu hoảng loạn nổi lên khỏi mặt nước.

"Đừng đến đây, tới bước ta liền bắn chết ngươi!”

Tên nhà giàu nắm lấy súng bằng cả hai tay, chỉ vào xác quỷ đối diện, nhưng con quỷ hoàn toàn thờ ơ, mái tóc dài trên đầu quấn quanh cỏ nước, tấn công tên nhà giàu mới nổi.

"Bang bang bang –"

Vài tiếng súng vang lên, bắn trúng!

Tuy bị mấy viên đạn xuyên qua nhưng cơ thể xác quỷ lại không bị tổn hại gì. Không chỉ con quỷ không có bị gì, đến cả người đàn ông đầu húi cua vô tình bị bắn nhầm trúng cũng không có thương tích gì.

"Ngươi có bệnh sao? Không biết dùng súng thì đừng nổ súng lung tung!"

Mặc dù không bị thương, nhưng vết đạn này lại ảnh hưởng rất lớn đến tâm trạng của người đàn ông đứng đầu, hắn muốn đến để dạy cho tên nhà giàu một bài học, nhưng hắn bị quấy rầy bởi xác quỷ, nhất thời không thể thoát khỏi, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

Tay của tên nhà giàu cầm khẩu súng run rẩy dữ dội.

Lần đầu tiên hắn bước vào ảo ảnh, để tăng tỷ lệ sống sót, hắn thậm chí còn mang theo một khẩu súng đặc biệt trong thế giới thực, nhưng không nghĩ rằng súng trên tay của hắn lại hoàn toàn vô dụng ở đây.

Nhìn thấy mái tóc của xác quỷ quấn quanh chân tay của mình, tên nhà giàu mới nổi cảm thấy tuyệt vọng.

Ngay sau đó, một cái băng gạc màu trắng đột nhiên xẹt qua trước mặt hắn, ánh mắt của tên nhà giàu tối sầm lại, cả người ngất đi. Bạch Lạc giơ tay lên, đánh ngất hắn, đoạt lấy khẩu súng trong tay hắn, sau đó tung một cú đá vòng qua, trực tiếp đá lệch đầu xác quỷ đang dựa vào.

Xác quỷ vừa bị thương, liền lập tức trốn vào trong cỏ nước. Bạch Lạc thừa dịp này, ném tên nhà giàu lên bờ, tầm mắt lơ đãng nhìn sang, lại phát hiện học sinh trung học cơ sở không biết đã lên bờ từ lúc nào.

Đồng phục học sinh trung học cơ sở bị ướt, tóc ướt sũng dính lại với nhau, nhưng trông không hề chật vật, thậm chí, mang lại cho người ta một cảm giác thành thạo.

Lúc này, nó đang ngồi trên bờ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn bức tượng bên kia sông, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ánh mắt Bạch Lạc khẽ động, không rảnh để nghiên cứu kỹ chuyện này, quay lại chui vào trong nước để tìm Khang Nghiêu.

Khang Nghiêu tay cầm gậy bóng chày, một gậy một xác quỷ, hầu như không có xác quỷ nào dám tới gần anh, nhưng tình huống của anh so với Bạch Lạc còn tệ hơn rất nhiều.

Những mảnh kim tuyến trên quần áo của anh đã bị cỏ với tóc quấn chặt, làm thế nào không thể thoát khỏi, anh thậm chí không có cách nào để ngoi đầu ra khỏi mặt nước để hít thở.

Việc truyền âm thanh trong nước bị cản trở, Bạch Lạc chỉ có cách thông qua mấy cây cỏ lắc lư theo hướng Khang Nghiêu khoa tay múa chân ra hiệu, ý bảo anh bỏ quần áo ra.

Khang Nghiêu cũng bị những loại cỏ nước này làm phiền, mạnh mẽ giơ tay lên xé rách chiếc váy ngắn đính kim tuyến trên người mình, lộ ra cơ ngực rắn chắc cường tráng, trên người cũng chỉ còn lại một cái quần tứ giác Buzz Lightyear

Bạch Lạc: ".....”

Cay mắt.

Cuối cùng Bạch Lạc vẫn theo chủ nghĩa nhân đạo bơi qua, làm gãy cỏ nước quấn quanh tay chân Khang Nghiêu, sau đó nhanh chóng lên bờ.

Những đám mây đen trên đỉnh đầu dần dần tản ra, bầu trời một lần nữa trở nên sáng sủa, cỏ nước đung đưa trong nước dường như cũng nới lỏng. Cô gái bím tóc bẩn và mấy người kia nhân cơ hội nhanh chóng lên bờ, sắc mặt ai cũng khó coi muốn chết.

Khang Nghiêu thừa dịp mọi người sống sót sau tai nạn, còn chưa chú ý tới mình, nhanh chóng cởϊ áσ khoác trên người tên nhà giàu kia xuống, mặc lên người mình.

Mọi chuyện bế tắc, nhưng đến khi tất cả mọi người leo lên bờ, người lái thuyền biến mất trước đó bây giờ lại đột nhiên xuất hiện.

"Hôm nay trên sông sóng to gió lớn, nên chúng ta sẽ không tiếp tục tham quan nữa, tôi đã thông báo cho hướng dẫn viên của mọi người, hắn sẽ đến đón mọi người trong mười phút."

Bạch Lạc quay đầu lại nhìn mặt sông đã yên tĩnh, không thể từ chối.

Sóng gió này, lớn đến mức muốn mạng người.

Người lái thuyền vừa dứt lời thì liền biến mất, không có cư dân xung quanh, Bạch Lạc chỉ có thể ở lại bên bờ sông chờ đợi.

Khi cậu ngẩng đầu lên, cũng có thể nhìn thấy các bức tượng đứng đối diện với sông, nhưng ở vị trí hiện tại không còn có thể nhìn thấy mặt sau của bức tượng được nữa.

Ở mặt sau của bức tượng, có thực sự là ma quỷ mà những người lái thuyền nói, hay là những gì họ đã nhìn thấy trước đây?

Tên lái đò đó có phải lại cố tình làm ra vẻ huyền ảo hay không? Mặt sau của bức tượng, tại sao không có khuôn mặt?

Câu trả lời cho những câu hỏi này, bây giờ tạm thời không thể xác nhận. Nhưng có một vấn đề cần được làm rõ ngay bây giờ.

Bạch Lạc tìm thấy một chỗ có bóng râm để ngồi xuống, và nhặt khẩu súng của tên nhà giàu dưới đất xem xét.

Súng thật.

Đạn bên trong cũng là thật, tuyệt đối có thể gây chết người.

Chỉ là tại sao khi tên nhà giàu mới nổi nổ súng, những viên đạn này không gây ra bất kỳ thiệt hại cho xác quỷ, thậm chí vô dụng với một người đàn ông đầu cua kia?

Hơn nữa, lúc ở trong nước, Bạch Lạc cũng tận dụng khả năng để quan sát những người khác. Gậy bóng chày trong tay Khang Nghiêu, đầu của người đàn ông đầu húi cua, thậm chí là kim len trong tay người phụ nữ trung niên, cũng có thể gây thương tích cho xác quỷ, vậy súng của nhà giàu mới nổi kia rốt cuộc có chỗ nào khác?

Bạch Lạc cẩn thận sắp xếp lại các manh mối trong đầu.

Chẳng bao lâu, cậu đã tìm thấy điểm khác biệt. Và chỗ khác biệt này, phần lớn đến từ Khang Nghiêu. Khi Bạch Lạc ném tên nhà giàu lên bờ, đã để ý thấy có một bao súng giắt ở sau thắt lưng của tên nhà giàu, rõ ràng là khẩu súng đó đã được lấy ra từ bao súng.

Công cụ của Khang Nghiêu dùng để đẩy lùi xác quỷ, là một cây gậy bóng chày. Vậy gậy bóng chày của Khang Nghiêu đến từ đâu?

Người khác thì Bạch Lạc không rõ ràng lắm, nhưng Khang Nghiêu cùng Bạch Lạc đến nơi quầng sáng xuất hiện, lúc Khang Nghiêu thay trang phục, Bạch Lạc cũng ở đó. Bạch Lạc xác định trên người Khang Nghiêu không hề mang theo bất kỳ vũ khí nào.

Thậm chí trước khi tiến vào, khi cậu hỏi Khang Nghiêu có cần mang theo một ít dụng cụ phòng thân hay không, thì Khang Nghiêu đều từ chối.

Cậu tin Khang Nghiêu không hề có bất cứ suy nghĩ ác ý nào với cậu, hơn nữa lúc trên xe buýt nhỏ, Khang Nghiêu cũng không mang theo bất kỳ hành lý nào, lúc rơi xuống nước, cũng đột nhiên bị cậu đẩy xuống, Khang Nghiêu căn bản không có chỗ giấu gậy bóng chày, cũng không có thời gian đi lấy gậy, và không có thời gian để có được một cây gậy bóng chày.

Vì vậy, nguồn gốc của cây gậy bóng chày này rất đáng để nghiên cứu.

Ngoài ra còn có kim đan len trong tay của người phụ nữ trung niên, dài như vậy, rất nhọn, nên không dễ dàng để giấu nó. Trừ khi, vũ khí trong tay họ, cũng giống như bộ váy cưới trên người Bạch Lạc, xuất hiện trực tiếp....

Nếu đúng như vậy, thì câu hỏi dễ giải thích hơn nhiều.

Vũ khí trong tay Khang Nghiêu và người phụ nữ trung niên đều xuất hiện từ hư không, không tồn tại trong thế giới thực, mà súng trong tay tên nhà giàu mới nổi, lại lấy ra từ thắt lưng hắn, hiển nhiên là mang vào từ thế giới thực.

Ở so sánh này, hai loại vũ khí đã có sự khác biệt cơ bản! Hướng chung đã có, Bạch Lạc bắt đầu suy đoán và phân biệt theo những khía cạnh chi tiết hơn, chẳng hạn như đầu của một người đàn ông tóc ngắn, chẳng hạn như giày cao gót và váy cưới của mình.

“Tiểu Lạc, cái này cho em...”

Bạch Lạc đang suy nghĩ, Khang Nghiêu lại đột nhiên đi tới, sau đó đưa gậy bóng chày trong tay tới trước mặt Bạch Lạc.

Bạch Lạc: "?"

"Để phòng thân cho em." Khang Nghiêu có chút xấu hổ gãi gãi đầu, giải thích.

"Tất cả là do anh bất cẩn quá mức, anh mang nó vào cùng, nhưng lại làm mất nó ở lối vào.”

Anh vốn có rất nhiều chuyện cần lưu ý muốn nói cho Bạch Lạc, kết quả vừa tách ra thế này, liền làm đảo lộn kế hoạch ban đầu của anh, Bạch Lạc thoạt nhìn thản nhiên, một chút cũng không giống người mới, anh liền bất cẩn bỏ qua những chuyện muốn nói kia.

"Lần này may mắn, tất cả chúng ta đều lên bờ, nếu có chuyện gì xảy ra với em ở đây, anh đi ra ngoài kia cũng không thể giải thích với chú Tiêu.”

Bạch Lạc nhìn cây gậy bóng chày Khang Nghiêu đưa tới, không nghe mấy lời anh nói, chỉ hỏi.

"Thứ này cho em, anh dùng gì?"

Khang Nghiêu nghe vậy, lập tức cong cánh tay mình lên, làm nổi bật cơ bắp trên đó.

"Anh trai mạnh hơn em, tay không cũng có thể đánh!"

Bạch Lạc: ".. "

“Lúc anh đánh tay không, có thể thắng được em?"

Khang Nghiêu: "....”

"Đau quá, cái đồ sắt đá.”

Khang Nghiêu đau lòng một chút, rất nhanh khôi phục lại, hơn nữa thái độ kiên định.

"Tiểu lạc, tuy rằng em có thể đánh thắng anh, nhưng với tư cách anh trai, dù em lợi hại hay không lợi hại, anh đều có trách nhiệm bảo vệ an toàn của em!"

"Tiểu Lạc, nơi này cũng không thể so sánh với bên ngoài, trong thế giới này, bất kỳ vũ khí nào mang từ bên ngoài vào, tấn công đều không hiệu quả, chỉ có vũ khí từ hộp mật mã, mới hữu ích, em cầm cây gậy bóng chày này, tuyệt đối không phải là chuyện xấu."

Khang Nghiêu cố gắng thuyết phục Bạch Lạc, nhưng sự chú ý của Bạch Lạc đã chuyển sang một điểm mấu chốt khác.

"Hộp mật mã mà anh nói là cái gì?" Bạch Lạc hỏi.

"Nó chỉ tồn tại trong căn nhà của thành phố ảo, tập hợp đầy đủ các mảnh ghép mật mã có thể được mở ra, trong hộp có tất cả mọi thứ, vũ khí, tuổi thọ, sức khỏe, kỹ năng, tất cả mọi thứ." Khang Nghiêu thành thật trả lời, hơn nữa biết những gì thì đều nói tất.

"Hộp khóa cấp thấp rất dễ tìm, bên trong cũng chỉ là một ít nhật ký, mực các loại đồ dùng sinh hoạt bình thường, không có gì đặc biệt, mở cũng vô dụng."

"Gậy bóng chày của anh được lấy ra từ hộp khóa trung cấp, nhưng câu đố mật khẩu không phải là anh thu nhập, mà là một tiền bối đã cho anh.”

Bạch Lạc nghe xong, lâm vào trầm mặc.

Cậu vốn tưởng rằng gậy bóng chày của Khang Nghiêu và váy cưới của anh cùng là một loại, nhưng bây giờ xem ra, không giống nhau thật...

Cậu chưa bao giờ mở bất kỳ hộp mật mã nào. "Hộp khóa trông như thế nào? Ghép hình tìm như thế nào?" Bạch Lạc lại hỏi.

"Hình dạng của hộp khóa là không cố định, muốn biết hộp trông như thế nào thì phải thu thập tất cả các câu đố của hộp khóa. Câu đố không được tìm thấy mà được thả ngẫu nhiên rơi xuống, có thể nhận được hay không là đều phụ thuộc vào may mắn của từng người.”

Khang Nghiêu đối với việc này cũng rất bất đắc dĩ, anh cũng rất không phải trưởng bối, từ khi tiến vào thế giới ảo tới nay, một lần cũng chưa từng lấy được mật mã ghép hình, toàn nhờ vào sự giúp đỡ của tiền bối!

"Được rồi, em biết rồi." Bạch Lạc không còn rối rắm chuyện hộp khóa nữa.

Loại chuyện này hoàn toàn dựa vào may mắn, nghe có vẻ không đáng tin cậy, không bằng tận dụng tốt một ít điều kiện mình có thể khống chế, đặc biệt là những thứ mà app thời trang nữ cung cấp cho cậu, nói không chừng sẽ mang đến bất ngờ.

Xe buýt nhỏ đến rất nhanh, tên nhà giàu mới nổi cuối cùng cũng thức dậy, nhưng toàn bộ cơ thể của hắn đều ngây ngốc, hoàn toàn không nhận thấy rằng trên người hắn đã thiếu một chiếc áo khoác.

Mọi người lần lượt lên xe, lúc trở lại chỗ ngồi, Bạch Lạc liếc mắt nhìn cô gái tóc bím bẩn một cái, bờ vai của cô đã tan chảy đi một mảnh, có chút lõm, nhưng cô hoàn toàn không để ý, chỉ cắn chặt môi, nghiến răng, dường như đang cố gắng kiềm chế cái gì đó.

"Bởi vì trường hợp đặc biệt, chuyến đi tiếp theo của chúng ta sẽ bị hủy bỏ, tôi sẽ đưa mọi người trở lại homestay, thời gian tiếp theo mọi người sẽ được tự do di chuyển."

Chờ cho đến khi tất cả mọi người ngồi xuống, hướng dẫn viên nói.

"Trường hợp đặc biệt nào?" Cô gái tóc bím hỏi. Mọi người đều biết rằng tình huống đặc biệt trong miệng của hướng dẫn viên du lịch là ý gì, nhưng cô vẫn hỏi, hy vọng sẽ nhận được nhiều tin tức hơn từ miệng của hướng dẫn viên du lịch.

Tuy nhiên, hướng dẫn viên du lịch chỉ coi như không nghe thấy, không trả lời bất cứ điều gì. Vì vậy, cô đã thay đổi câu hỏi.

"Vậy hành trình ngày mai còn tiếp tục không?" Trên lịch trình mà họ nhận được, được đánh dấu cho chuyến đi trong nhiều ngày. Lần này hướng dẫn viên trả lời, "Tất nhiên vẫn sẽ tiếp tục."

"Ngày mai mấy giờ tập hợp thế?" Cô gái tóc bím lại hỏi.

Hướng dẫn viên nghe vậy, cười một cách kỳ lạ: "Không phải tất cả lịch trình của các bạn đều đã viết rõ rồi hay sao?"

Cô gái tóc bím nhíu mày, "Nhưng lịch trình của chúng tôi đã bị ướt do dính nước, bị dính lại thành một mảnh, chữ viết trên không thể nhìn thấy rõ ràng."

"Đó là chuyện của các bạn." Kết thúc, hướng dẫn viên du lịch không trả lời nữa mà khởi động xe đến homestay.

Xe buýt nhỏ lắc lư trên đường đi, lái xe không lâu, đã đến nơi có người ở. Chỉ là, còn chưa tới gần, mọi người ngồi trên xe rõ ràng cảm giác được bầu không khí không giống. Không nói chính xác là nó không giống, nhưng chắc chắn không giống như khi họ rời đi.

Cho đến khi xe buýt nhỏ đi vào đường phố, mọi người mới phát hiện ra rằng dân làng nhà nào cũng bận rộn bố trí nhà cửa, cửa ra vào, trên tường, tất cả đều được dán đầy chữ hỷ đỏ.

"Bọn họ đang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ muốn tổ chức hôn lễ tập thể?" Khang Nghiêu nhìn một mảnh hồng hồng bên ngoài, trong lòng nghi hoặc.

Tầm mắt Bạch Lạc nhìn lướt qua chữ hỷ, liền chuyển đến nơi những thôn dân kia. Cảm xúc trên mặt của người dân rất lạ, mặc dù đang cầm thứ vui vẻ trong tay, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt thì lại y hệt như ở tang lễ.

Tình huống như vậy thật sự là quá kỳ quái, đến nỗi lúc xe buýt nhỏ dừng lại ở nhà trọ mà bọn Khang Nghiêu từng ở trước đó, không có ai xuống xe, cuối cùng tất cả mọi người đều trở về homestay ở ven sông.

Lúc xuống xe, mọi người giải tán rất ăn ý, sau đó mỗi người đi hỏi tin tức. Chỉ là không có được tin tức hữu ích nào. Tất cả người dân đều chăm chú bố trí nhà, không hề để ý đến bọn họ.

Khi Bạch Lạc trở về, nhìn thấy tên nhà giàu mới nổi đang ngồi xổm một mình dưới gốc cây lớn trong sân, hơi nhún vai, cũng không biết đang làm gì.

Bạch Lạc cũng không có ý định quấy rầy đối phương, xoay người muốn rời đi, cô gái tóc bím mở cửa cùng người đàn ông đầu húi cua lại tùy tiện đi vào. Tên nhà giàu mới nổi nghe thấy tiếng bước chân của họ, liền ngay lập tức đứng dậy, sau đó đi lên lầu.

Ngay trong khoảnh khắc tên nhà giàu mới nổi quay lại, Bạch Lạc tinh mắt nhận thấy, khóe miệng của nhà giàu mới nổi dường như dính một ít bùn đất.

Mặt trời tại thôn San hô lặn sớm, đám người Bạch Lạc trở về không lâu, sắc trời liền hoàn toàn tối sầm lại. Phòng trên lầu có thể kiểm tra, Bạch Lạc thấy mỗi phòng đều không có công tắc đèn.

Nói cách khác, khách sống ở đây không có sự tự do bật và tắt đèn, tất cả phụ thuộc vào tâm trạng của chủ trọ.

Sau khi Bạch Lạc trở về phòng không bao lâu, Khang Nghiêu cũng đến, còn mang về một đống nến và đèn dầu hỏa. Bởi vì Khang Nghiêu muốn ở lại đây, Bạch Lạc nói với anh chuyện ma nữ tóc dài.

Mặc dù có một số mối đe dọa, nhưng điểm yếu của cô ta cũng rất rõ ràng.

Theo suy đoán của Bạch Lạc, khi ma nữ tóc dài xuất hiện, chỉ cần anh không nhúc nhích, ma nữ tóc dài hẳn là không thể làm gì.

Ngoài ra, nếu có nguồn sáng trong nhà, ma nữ tóc dài cũng sẽ biến mất. Bởi vậy, Khang Nghiêu liền ra sức đi tìm các loại vật dụng có thể phát ra ánh sáng. Chỉ là, lúc này mặc dù Khang Nghiêu mang theo nến và đèn dầu hỏa trở về, nhưng tâm tình cũng không trở nên thoải mái.

"Tiểu Lạc, em nói xem vì sao trong phòng bếp ở nơi này không thể tìm được diêm? Làm thế nào mà họ có thể nấu ăn khi không có diêm? Điều này không khoa học chút nào. "

“Nếu đêm nay ma quỷ lại đến, thì làm sao...” Nửa câu sau còn chưa nói xong, Khang Nghiêu bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn Bạch Lạc. "Tiểu Lạc, em đang làm gì vậy?"

Chỉ thấy Bạch Lạc nghiêm túc tháo bỏ bó hoa cầm tay của cô dâu, nghe vậy ngước mắt nhàn nhạt trả lời anh một câu. "Để cô ta đến, sẽ không thể trở lại."

Khang Nghiêu: "?" Suy nghĩ của Khang Nghiêu chững lại nửa giây, sau đó không dám tin nhìn Bạch Lạc, "Tiểu Lạc, không phải em thấy người ta là phụ nữ, sẽ đi cầu hôn người ta đấy chứ!"

Động tác trên tay Bạch Lạc dừng một chút, ánh mắt nhìn Khang Nghiêu giống như đang nhìn một đứa ngốc.

"Đầu óc của anh để ở đâu vậy?"

"Đầu óc anh cho heo ăn rồi." Lời nói dứt, Khang Nghiêu giữ im lặng trong chốc lát. Lúc 12 giờ đêm, đèn phát ra tiếng "lạch cạch" sau đó lại tắt ngay lập tức, và không có gì bât ngờ.

Toàn bộ căn phòng chìm trong bóng tối, Khang Nghiêu ngồi bên giường, tim anh "thịch thịch..." nhảy không ngừng. Bạch Lạc nói với anh, sau khi tắt đèn, anh chỉ cần ngồi trên giường không nhúc nhích, còn lại giao cho cậu là được. Tuy nhiên, Bạch Lạc là lần đầu tiên vào thành phố ảo, thực sự có thể xử lý sao...

Khang Nghiêu đang thấp thỏm, cơn ớn lạnh đột nhiên theo lưng anh vọt lên.

Mái tóc ướt dính rơi xuống cổ anh, hơi thở lạnh lẽo như một con rắn phả vào mặt anh. Khang Nghiêu lập tức nín thở, dựa theo lời Bạch Lạc dặn dò, làm bộ như mình là hình nộm!

Khang Nghiêu bên kia xuất hiện điều kì lạ, Bạch Lạc liền lập tức phát hiện ra, sau đó cầm lấy bó hoa cậu đã bọc lại, liền hướng lên người con ma mà ném tới!

"Xuy - Xuy – Xuy ——" m thanh dày đặc bị đâm thủng không ngừng truyền đến. Khang Nghiêu chỉ nghe được động tĩnh, không thể nhìn thấy tình huống cụ thể, phán đoán đại khái là Bạch Lạc đã chiếm được ưu thế, nữ quỹ không ngừng bị đánh. Cho đến khi ánh trăng ảm đạm chiếu vào từ cửa sổ, sau đó xuyên qua cơ thể đầy vết nứt của con quỷ nữ, tạo thành một hình ảnh độc đáo.

Khang Nghiêu:???

Quỷ nữ:??

Hai người cùng đồng thời nhìn về phía Bạch Lạc, lại chỉ thấy thủ phạm lắc lắc trên tay một cái gai hoa sắc nhọn rậm rạp, hướng nữ quỷ nhàn nhạt mỉm cười.

"Cảm động sao? Cố ý chuẩn bị cho ngươi đấy." Nữ quỷ vừa nhìn thấy cái gai hoa kia, liền nhớ tới nỗi thống khổ của cái gai đâm vào người mình, nhất thời điên cuồng lắc đầu.

Không dám nhúc nhích! Không dám nhúc nhích!

Bạch Lạc hài lòng gật đầu, sau đó lại hỏi. "Sau này còn tới đây nữa không?" Lần này đầu nữ quỷ ngay cả thân thể cũng điên cuồng lắc lư, cơ hồ sắp lắc ra khỏi Trái Đất.

Không đến! Đánh chết cũng không đến!