[Ngọc Mộng] Kinh Qua Năm Tháng

Chương 27

"Lý Ninh Ngọc, cô phải biết là một khi thông văn được phát ra ngoài, vậy thì các cô không còn đường nào để hối hận nữa đâu." Đầm ngủ của Takahashi Reiko rũ xuống mặt đất, giống như trong lòng đã có tính toán trước, nhấp một hớp rượu vang. Phụ nữ giống như cô ta, không nên xuất hiện ở chỗ này, có lẽ nên xuất hiện trong các buổi tiệc rượu, nhưng thủ đoạn của cô ta lại tàn ác như vậy. Ánh mắt của Takahashi Reiko mang theo chút lười biếng. Tình hình như thế này, chẳng lẽ Lý Ninh Ngọc còn có thể có lựa chọn tốt hơn sao? Cô ta không tin!

"..." Lý Ninh Ngọc từng bước lùi lại, lùi đến góc bàn thẩm vấn. Bàn gỗ chắc chắn khiến cho Lý Ninh Ngọc tìm lại chút tỉnh táo. Cô cúi đầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì!

"Thế nào? Không chấp nhận à?" Takahashi Reiko nhìn dáng vẻ không ngừng suy nghĩ của Lý Ninh Ngọc.

"Không chấp nhận..." Giọng nói của Lý Ninh Ngọc lại một lần nữa quay lại trạng thái lạnh nhạt, tựa như giây phút mất khống chế ngắn ngủi kia không phải là cô.

"Hả?" Takahashi Reiko có chút kinh ngạc. Mặc kệ tình cảm của Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng là thật hay giả vờ, nhưng trong bản thông báo đó còn có tên của chính cô ta. Rõ ràng lúc nãy cô đã cảm nhận được Lý Ninh Ngọc chịu thỏa hiệp. Tại sao mới chỉ trong nháy mắt, thái độ của Lý Ninh Ngọc lại xuất hiện thay đổi rồi.

"Tiểu thư Reiko, cho dù tôi có làm gì đi chăng nữa, cô thực sự sẽ bỏ qua cho chúng tôi sao? Giống như những gì cô đã nói, quyền chủ động đều nằm trong tay của cô. Hôm nay, cho dù tôi có quỳ trên mặt đất để cầu xin cô, thì có lẽ cô sẽ nghĩ rằng Lý Ninh Ngọc tôi tham sống sợ chết, vô duyên vô cớ sẽ khiến cho cô chán ghét, chưa chắc đẽ tuân thủ theo lời hứa lúc nãy của cô." Lý Ninh Ngọc chống bàn, để cho trọng tâm của mình có nơi tựa vào.

Theo như cô quan sát, Takahashi Reiko không phải là người làm việc theo lẽ thường. Nhưng mà, rõ ràng cô ta rất chán ghét Lưu Khắc Thành, cho nên, cô ta chán ghét những gã đàn ông tham sống sợ chết. Lời nói có thể làm giả nhưng tính cách lại khó có thể làm giả, Takahashi Reiko cũng khinh thường sự giả tạo. Cho nên, nếu như hôm nay Lý Ninh Ngọc thực sự cầu xin cô ta, có lẽ sẽ hoàn toàn phản tác dụng. Quả nhiên, việc liên quan đến Cố Hiểu Mộng luôn sẽ khiến cho cô phút chốc thất thần.

"Cho dù tôi không cầu xin cô, cũng chưa chắc cô thực sự sẽ phát. Cho dù muốn phát, thì cứ phát thôi... Sinh mệnh như cỏ cây, vốn cũng chẳng đáng nhắc đến, nhưng vì muốn được sống mà đánh mất tôn nghiêm, e rằng trên đời này sẽ không còn người nào tên Lý Ninh Ngọc nữa rồi!"

Lý Ninh Ngọc càng nói thì ánh mắt càng thêm kiên định, giống như đang mang đến cho bản thân một sự cổ vũ rất lớn: "Tiểu thư Reiko, như những lời hôm nay cô đã nói. Cô làm chủ, không thể nào tranh đấu với cô, nhưng bản thân tôi vẫn có thể quyết định chuyện của mình. Đừng hòng ép buộc được tôi! Tôi cũng sẽ không như cô mong muốn đâu! Cô mãi mãi không thể nào ảnh hưởng đến suy nghĩ của tôi!"

"Vậy Cố Hiểu Mộng thì sao? Cô cũng mặc kệ à..." Takahashi Reiko đâm trúng điểm yếu trí mạng.

"Cố Hiểu Mộng? Ha..." Lý Ninh Ngọc cười: "Ngay cả bản thân mình tôi còn chẳng cần, há lại quan tâm cô ta. Năm đó, ở Cầu Trang, cô ta cũng vì bản thân mà bán đứng tôi. Bây giờ như thế này cũng xem như sòng phẳng rồi..." Lý Ninh Ngọc biết cô không thể suy nghĩ theo lối tư duy của Takahashi Reiko, nhất định phải nhảy ra khỏi vòng lặp tư duy lẩn quẩn này.

"Tôi thấy cô thực sự rất thích Cố Hiểu Mộng." Takahashi Reiko uống một ngụm rượu vang trên tay, không nhìn ra được cảm xúc.

"..." Đây lại là cái kết luận kỳ quái gì vậy? Lý Ninh Ngọc nhìn Takahashi Reiko.

"Đất nước của các cô có một câu nói: 'Giả thì không thể trở thành thật, thật thì không thể biến thành giả'. Cố hết sức để bảo vệ, nhưng lại cũng có thể giống như Lưu Khắc Thành, cuối cùng chỉ biết bảo vệ cho bản thân. Còn cô và Cố Hiểu Mộng lại luôn khiến cho người ngoài có cảm giác thật thật giả giả, khiến cho người ta không thể đoán ra được, nhưng cũng có khả năng là vì muốn bảo vệ cho đối phương."

"Chuyện này đều là suy đoán của tiểu thư Reiko! Nhưng mà cô nghĩ sao cũng được, tôi không có cách nào chi phối. Nói chung,... Tôi không chấp nhận." Lý Ninh Ngọc cường thế đáp trả.

"Anh, bây giờ đi đến phòng của Cố Hiểu Mộng, xử bắn." Takahashi Reiko chỉ vào một tên binh lính, nhưng ánh mắt từng giây từng phút đều đặt trên người của Lý Ninh Ngọc, không muốn bỏ qua bất cứ sự thay đổi cảm xúc nào của Lý Ninh Ngọc: "Cầu xin tôi đi, Lý Ninh Ngọc... Nếu không thì bây giờ tôi sẽ gϊếŧ chết Cố Hiểu Mộng, một phát súng thôi."

"..." Lý Ninh Ngọc không ngờ Takahashi Reiko sẽ thay đổi nhanh như vậy, lại còn một phát trúng đích. Trong nháy mắt, lòng của Lý Ninh Ngọc có chút rối loạn. Móng tay bấu chặt vào bàn gỗ có chút đau nhức, nhưng cũng không chống đỡ được suy nghĩ lúc này của Lý Ninh Ngọc. Làm sao bây giờ?

Lý Ninh Ngọc biết Takahashi Reiko muốn đập nát hoàn toàn sự kiêu ngạo của cô, khiến cho cô tâm phục khẩu phục. Lá bài Cố Hiểu Mộng này có thể sử dụng thì sẽ sử dụng, không dùng được nữa thì vứt bỏ, e rằng Takahashi Reiko sẽ thực sự nổ súng bắn chết Cố Hiểu Mộng. Vậy thì người có thể phá vỡ được cục diện này chỉ có thể là cô. Cô ta muốn có được cô, cô ta sẽ không...

Lý Ninh Ngọc đột nhiên cầm lấy một con dao trên bàn thẩm vấn, đâm thẳng vào bụng của mình.

Takahashi Reiko hốt hoảng, không ngờ Lý Ninh Ngọc sẽ dùng đến chiêu này, nhanh chóng quăng chiếc ly trong tay đi, chặn tay Lý Ninh Ngọc lại.

"Cô..." Lý Ninh Ngọc không ngờ Takahashi Reiko lại dùng tay không chụp lấy lưỡi dao sắc bén. Máu tươi chảy dọc theo cánh tay của Takahashi Reiko.

"Lý Ninh Ngọc..." Takahashi Reiko phẫn nộ, ném con dao xuống đất. Cô ta dường như là một con quái vật chẳng biết đau đớn, dùng tay còn lại bóp cổ Lý Ninh Ngọc, có chút điên dại nhìn Lý Ninh Ngọc: "Muốn chết à? Nằm mơ đi..."

"Tôi... Đã... Nói... Chuyện cô muốn tôi làm, tôi sẽ không phối hợp!" Lý Ninh Ngọc cứng rắn. Cô tuyệt đối không chấp nhận thoải hiệp.

"Được, được lắm..." Takahashi Reiko giận quá hóa cười, không quan tâm cánh tay phải đang bị thương của mình, tay trái tăng thêm lực.

"..." Lý Ninh Ngọc bị bóp cổ có chút khó thở. Tay trái của Takahashi Reiko mạnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng: "Không cần mạng! Ha ha ha, chết thì có gì đáng sợ. Lý Ninh Ngọc, cô có biết từ trước đến nay, đau đớn nhất không phải là cái chết không?"

Lý Ninh Ngọc có chút vùng vẫy.

"Đau đớn nhất chính là người bị bỏ lại." Takahashi Reiko buông Lý Ninh Ngọc ra.

"Khụ khụ khụ..." Lý Ninh Ngọc có chút đau, không ngừng ho khan dữ dội.

"Lý Ninh Ngọc, nếu như cô dám chết, tôi sẽ đưa Cố Hiểu Mộng đến trước cửa Úy An Doanh, để cho cô ta muốn chết cũng không chết được." Lời nói của Takahashi Reiko đã thành công chọc giận Lý Ninh Ngọc.

"Cô..." Lý Ninh Ngọc phẫn nộ đẩy Takahashi Reiko ra. Người này chính là một tên điên, Lý Ninh Ngọc mở to miệng lấy không khí. Cô muốn gϊếŧ chết cô ta, người này quá nguy hiểm, tuyệt đối không thể để cho cô ta sống!

"Tôi đã nói rồi. Đứng trước quyền lực tuyệt đối, bộ não thông minh của cô chỉ là một trò cười thôi." Takahashi Reiko châm chọc Lý Ninh Ngọc, tùy tiện cầm lấy mảnh vải trên bàn, lau máu tươi trên tay: "Tôi đã nhìn trúng cô rồi. Cô chạy không thoát đâu..."

"Lý Ninh Ngọc, Lý khoa trưởng, Lý thượng tá... Quan hệ của chúng ta vốn dĩ không nên như thế này. Chúng ta có thể trở thành những người bạn tốt."

"Nằm... Mơ đi!" Lý Ninh Ngọc đang nghe Takahashi Reiko nói, cũng không có cách nào che giấu được tâm trạng của mình: "Loại người giống như cô, cả đời này cũng không có khả năng."

"Hạng người nào mới có thể? Người như Cố Hiểu Mộng à?"

"Ha ha!" Takahashi Reiko đột nhiên nhìn Lý Ninh Ngọc một cách khinh thường: " Cô cho rằng giữa cô và Cố Hiểu Mộng chính là tình yêu à?"

"Giáo viên dạy tiếng Trung cho tôi đã từng nói với tôi: 'Hóa ra khi một người đau lòng đến cực điểm, thực sự sẽ bị khó thở, đau đớn mà ngất xỉu'. Cô cảm thấy hành vi lúc nãy của Cố Hiểu Mộng, có giống trong lòng hông có Thẩm Dật Chi không? Cô có dám chắc chắn Thẩm Dật Chi bỏ mạng cho Cố Hiểu Mộng, Cố Hiểu Mộng thực sự chưa từng thích cô ta một chút nào không?"

Takahashi Reiko vô cùng tin tưởng câu nói này sẽ ảnh hưởng đến Lý Ninh Ngọc. Có sự yêu thích giống như rễ cây, từ trong những ánh mắt, động tác thường ngày đã có thể nhìn ra được tình yêu sâu đậm. Cho dù Lý Ninh Ngọc có nói bao nhiêu câu tuyệt tình đi chăng nữa thì cô vẫn thực sự thích Cố Hiểu Mộng, có yêu thích thì sẽ có ghen tị.

"Cô..." Lý Ninh Ngọc không hiểu tại sao trái tim lại quặn thắt đau đớn. Cô biết Cố Hiểu Mộng thích mình, cô hiểu rất rõ, nhưng không có nghĩa Takahashi Reiko không kích động được Lý Ninh Ngọc. Rốt cuộc, người kia vẫn bỏ mạng vì Cố Hiểu Mộng.

Lý Ninh Ngọc có chút khó thở, trước mắt mờ đi, không biết là do cảm giác ngạt thở lúc nãy ảnh hưởng, hay là do Takahashi Reiko làm cho cô khó chịu. Mồ hôi thấm đẫm vầng trán, Lý Ninh Ngọc đau đến mức không thể đứng thẳng người, ôm chặt vị trí trái tim, trong đầu đột nhiên nhớ ra Thập Bát Gian...

Lý Ninh Ngọc giật mình. Cô có thể quay trở lại là vì tình yêu của Cố Hiểu Mộng. Khi cô nghĩ rằng Cố Hiểu Mộng không yêu mình, có lẽ bản thân cô... Ngay cả một khắc cũng không thể sống tiếp được nữa... Nhưng Cố Hiểu Mộng yêu cô... Lý Ninh Ngọc vẫn luôn nghĩ như vậy.

"Lý Ninh Ngọc..." Takahashi Reiko cũng đã phát hiện ra sự bất thường của Lý Ninh Ngọc. Rõ ràng lúc nãy cô chưa làm gì cả, chỉ bóp cổ một chút, Lý Ninh Ngọc lại bị gì rồi...

"Đau..." Lý Ninh Ngọc có chút khó chịu, ngã khuỵu trên mặt đất, ôm chặt nơi l*иg ngực, giống như bị nện liên tiếp vào nơi đó, nhưng lại nói không ra tiếng.

"Onee-chan" Takahashi Reiko đột nhiên dùng tiếng Nhật kêu Lý Ninh Ngọc. Cô ta hoảng loạn, nhìn Lý Ninh Ngọc thống khổ giãy dụa trên mặt đất. Cô ta không biết tại sao lại thành ra như thế này, tựa như một màn trước kia hiện rõ ngay trước mắt.

Lý Ninh Ngọc đau đến mức không còn nhìn rõ người trước mặt. Hóa ra Takahashi Reiko xem cô thành một người khác. Lúc này, xem như Lý Ninh Ngọc đã rõ tại sao cô ta lại đối xử với cô kỳ lạ như vậy, không giống như yêu thích, nhưng lại rất quan tâm chăm sóc. Từ đầu đến cuối, cô ta đều đang xem cô thành một người khác.

"Bác sĩ đâu?" Lý Ninh Ngọc được dìu ra ngoài, rõ ràng Takahashi Reiko cũng có chút mất khống chế.

"Tiểu thư." Một người phụ nữ mặc kimono kéo Takahashi Reiko lại.

"Ừ?"

"Cô ta là Lý Ninh Ngọc, không phải tiểu thư Tamako."

"Tôi biết."

"Cô ta thích Cố Hiểu Mộng. Cô không thích cô ta!"

"Tôi muốn cô ấy."

"Tiểu thư."

"Lúc nãy tôi còn tưởng rằng, cô ấy cũng sẽ giống như onee-chan, chết trong tay tôi."

"Tiểu thư, tiểu thư Tamako không phải do cô..."

"Lý Ninh Ngọc rất giống chị ấy."

"Nhưng mà... Lý Ninh Ngọc không phải cô ấy."

Hai người dùng tiếng Nhật trao đổi nhanh chóng, nhưng cũng không đạt được kết quả gì. Takahashi Reiko đột nhiên quay đầu: "Nako à, tôi đã không thể quay về như trước được rồi. Bây giờ, tôi là một người nhà Takahashi chân chính. Máu lạnh, vô tình, vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn, suy nghĩ lệch lạc. Ha ha, là dòng dõi Takahashi, gia tộc cao quý nhất của đế quốc Nhật Bản!"