Đám người kia nhìn thấy hai tên vai chính ôm ấp chim chuột lẫn nhau rồi cứ thế mà đi, sôi nổi kinh ngạc nói:
"Ơ? Hôm nay không đi chơi à anh Hâm?"
"Đã hẹn đặt ghế ở Backus rồi mà...."
Trương Thiên Hâm ôm lấy người yêu, liếc xéo bọn họ, trong mắt đầy hàn ý nặng nề, biểu tình cùng nụ cười thu liễm đi.
"Câm miệng."
Mọi người tức thì không dám thở mạnh, cứ như vậy nhìn hai người đi xa.
Cho đến khi thân ảnh cặp đôi khuất khỏi tầm nhìn, đám du côn mới châu đầu ghé tai vào nhau.
"Chị dâu tên gì thế? Làm thế nào mà có thể cùng anh Hâm ở bên nhau được vậy?"
"Tao cảm thấy hai người đó trông rất xứng đôi cơ...."
Nghĩ nghĩ, xác thực rất xứng đôi.
Nếu muốn xét về phương diện nào đó, có thể là bởi vì khí chất của cả hai đều, rất độc đáo đi.
*
Tô Kha Văn vốn dĩ không có suy xét gì về vấn đề đi lại, cho đến khi anh nhìn đến chiếc xe máy phân khối lớn ở mái lều che ven đường kia, không nhịn được mà trợn to mắt.
Đôi mắt anh tỏa sáng mà nhìn nhìn xe, lại nhìn nhìn Trương Thiên Hâm, nội tâm tràn đầy nóng bỏng cùng vui mừng mãnh liệt.
Đàn ông con trai ai chẳng mê xe cộ, cũng hay Tô Kha Văn cực kì yêu thích xe phân khối lớn.
Anh nhìn chiếc xe trước mắt, thân xe toàn màu đen, bình xe hình giọt nước, beautiful cùng great hoàn toàn có thể là những từ khen ngợi của Tô Kha Văn dành với nó. Cũng nhịn không được mà bắt đầu nịnh nọt lây sang phú ông bên cạnh.
"Oa, anh Hâm, thật soái khí."
"Anh muốn chở em sao? Lãng mạn quá!"
Trương Thiên Hâm bật cười, ngồi trên xe điều chỉnh tốt phương hướng, thanh âm mô tơ "Ong ong ong" vang lên, hắn một chân chống trên mặt đất, vẫy tay với Tô Kha Văn.
"Vậy còn không mau lại đây."
Tô Kha Văn cười đến vui sướиɠ: "Ok."
Xe phóng như tia chớp.
Người trên thị trấn này không nhiều, nhưng tuyến đường giao thông lại thập phần rộng lớn. Tô Kha Văn vòng lấy eo Trương Thiên Hâm, ngắm nhìn cảnh quan.
Đột nhiên anh hỏi: "Anh Hâm, ba mẹ anh có ở nhà không?"
Trương Thiên Hâm: "Anh ở một mình."
Tô Kha Văn chớp mắt, giải thích nói: "A, em chỉ sợ chúng ta sẽ xấu hổ nếu anh mang em về nhà bị ba mẹ thấy thôi."
Trương Thiên Hâm cười cười không để bụng: "Vậy em cũng thật là đủ hiểu chuyện."
Tô Kha Văn mặt không hồng tâm không nhảy mà nói:
"Đối với anh, em không chỉ có hiểu chuyện mà còn hiểu cả cách cởϊ qυầи áo nữa." (1)
Trương Thiên Hâm trầm mặc, phỏng chừng nếu cả hai còn nói gì thêm thì chắc hắn không vững được tay cầm lái nữa.
Kế tiếp hai người cũng không nói gì, chờ đến xe máy dừng tại một căn nhà lầu ở khu dân cư độc lập.
Từ bên ngoài nhìn vào, căn nhà này có cả gara cùng ban công, trước cửa còn đặt cây cối và bồn hoa, bố cục thật giống như căn biệt thự vậy.
Vào trong nhà thay giày xong xuôi, Tô Kha Văn lập tức chạy thẳng tới phía sô pha, tư thế ngồi như chủ nhà.
"Mệt mỏi quá mệt mỏi quá, đi không nổi nữa, anh Hâm mở điều hòa lên đi.
Trương Thiên Hâm nhận mệnh mở điều hòa, lại đi mở tủ lạnh, lấy ra hai vại bia, đưa cho con mèo nhỏ lười biếng kia một chai.
Tô Kha Văn tay mắt lanh lẹ tiếp nhận, đôi mắt đẹp nheo lại, ngón tay nhỏ dài mở ra nắp chai --
"Phanh"
"Thật sảng khoái!" Cồn từ trong cổ họng phát ra, cơn mát mẻ thấm thấu thân tâm, tô Kha Văn thoải mái mà tứ chi run run, lười biếng vặn vặn eo.
"Em đói rồi --"
Trương Thiên Hâm nhìn có chút buồn cười, cũng ngồi dựa gần vào anh, uống một ngụm rồi hỏi: "Em muốn ăn cái gì?"
Tô Kha Văn nghiêng đầu nhìn về phía hắn, "Anh biết nấu cơm à?"
Trương Thiên Hâm thành thật trả lời: "Tất nhiên là không."
Tô Kha Văn nghĩ thầm quả nhiên là vậy, cũng không để ý: "Vậy để em đặt cơm hộp." Nói xong, lấy ra điện thoại từ trong túi của mình, nhân tiện đem toàn bộ điếu thuốc rác rưởi kia bỏ vào thùng rác.
Kế tiếp mở ra di động, để coi...... Từ từ!
Tô Kha Văn đột nhiên sửng sốt.
Vì cái gì anh phải dùng điện thoại của mình để đặt đồ ăn?
- - không được, không được! Tuyệt đối không được! Tuy rằng hiện tại là được người yêu bao dưỡng, tiền trong WeChat cũng chưa từng dùng qua, nhưng nếu đặt đồ ăn ở ngoài thì chẳng phải cũng tính là tiêu tiền luôn rồi sao? Dùng điện thoại của mình cũng là tiêu tiền của mình.
Nếu muốn ăn đồ ăn ngon, kia nhất định sẽ rất đắt tiền, nghĩ đến đây Tô Kha Văn cảm giác tim như muốn ngừng đập.
Làm sao bây giờ? Đúng rồi. Đã rèn luyện được kĩ năng diễn thượng thừa cùng sống ăn bám người khác nhiều năm, anh bất động thanh sắc ấn tắt nguồn, sau đó giả bộ mếu máo đối với Trương Thiên Hâm.
Quả nhiên Trương Thiên Hâm liền hỏi anh, "Làm sao vậy."
Tô Kha Văn giơ giơ điện thoại, buồn thiu nói: "Điện thoại hết pin."
Trương Thiên Hâm rất biết điều mà đưa qua điện thoại của bản thân, Tô Kha Văn cầm lấy, hãng Apple bản mới nhất.
"Em muốn ăn gì thì đặt đi."
"Vậy còn anh thì sao." Tô Kha Văn tầm mắt chuyên chú ở trên di động, yên tâm thoải mái dùng tiền của người yêu mua mua mua, ngoài miệng thì hỏi cho có lệ.
Trương Thiên Hâm uống một ngụm bia cuối cùng, không sao cả mà nói: "Ăn giống em cũng được."
"Được."
Trong phòng bức màn kéo lên, ánh sáng ảm đạm.
Nhưng là hắc ám luôn là dễ dàng nảy sinh du͙© vọиɠ. Tô Kha Văn đặt đơn xong liền buông di động.
Bàn tay bắt đầu từ chỗ cũ một chút mà một chút di chuyển.
Tay anh thăm dò vào quần áo, sờ sờ cơ bụng của Trương Thiên Hâm. Lúc sau liền hoạt động thân thể tiến gần, một trương dung nhan làm người lay động cứ thế phóng đại ngay trước mặt Trương Thiên Hâm.
Tiếp theo là chóp mũi đυ.ng vào lẫn nhau, hô hấp đan chéo.
Môi lưỡi không buông tha mà dán lên đôi môi trên gương mặt kiên nghị hung ác kia.
Mà Trương Thiên Hâm đầu buông xuống, môi răng triền miên, hắn chuyên chú nhìn yêu tinh đang tác loạn trên người mình, cả cơ bắp đều nhịn không được mà thả lỏng.
Đang lúc tô Kha Văn lòng nóng như lửa đốt mà chuẩn bị bước tiếp theo, tay anh lại bị nắm lại.
Anh có chút tức giận, "Làm sao vậy?"
Trương Thiên Hâm vuốt ve mặt của thiếu niên, cười như không cười, nếu như không phải Tô Kha Văn mắt sắc thấy được gân xanh nhô lên còn tưởng rằng đối phương không có cảm giác gì đâu.
"Ngoan."
Trương Thiên Hâm thanh âm khắc chế lại khàn khàn, đè lại tay anh.
"Ăn xong rồi làm, được không?"
Cũng đúng, còn phải ăn nữa. Nhưng mà thanh âm du͙© vọиɠ tràn ngập...... Tô Kha Văn chưa đã thèm mà lại đi hôn tiếp vài lần, duỗi tay lấy điếu thuốc ra, bật lửa.
Khuôn mặt ở làn khói xanh trắng, ngước mắt, bỡn cợt nhìn chằm chằm Trương Thiên Hâm, lắc lắc đầu cười ra tiếng.
"Cũng được, đồ vật tới cũng dễ làm việc."
Trương Thiên Hâm rõ ràng cảm giác được hương vị ẩn nấp sau câu nói cũng không có ý tốt gì, trầm mặc không hé răng, vuốt ve đốt ngón tay. Mái tóc lưu loát, diện mạo lạnh lùng, mũi cao môi mỏng, lúc này mặt mày hơi hơi trầm xuống, lông mi rũ.
Nam sinh thân cao cũng ít nhất trên một mét tám, ngoài ý muốn triển lộ ra vẻ uy nghiêm không thể xâm phạm.
Gần như là muốn nhìn vào hắn, cũng ít nhất phải làm tốt chuẩn bị tâm lý đầy đủ.
- - lớn lên quá hung ác. Tô Kha Văn tầm mắt không hề kiêng kị đảo qua mặt Trương Thiên Hâm.
Anh biết sau lưng hắn có hình xăm hoa mỹ la sá, biết hắn rất thích dùng bạo lực để phát tiết bất mãn.
Biết hắn mới mười sáu tuổi, đã trở thành ác ma.
Nhưng mà, hắn lại không tiếng động dung túng hết thảy hành động của người yêu.
Rốt cuộc, sư tử hung mãnh ác liệt cũng sẽ biết yêu thương cùng nuông chiều bạn đời diễu võ dương oai, thân mật với mình.
Tô Kha Văn rít thật dài, hít mây nhả khói.
Anh nghĩ, Trương Thiên Hâm tính cách quá độc, đối với người khác, quá mức coi khinh cái gọi là đạo đức.
Mà anh, không phải là người không có đạo đức, chỉ là người có tư tưởng ích kỷ, không vui với việc hòa nhập, thích hưởng thụ mà thôi.
Mặc dù hai người khác nhau, nhưng đều tạo vật ngâm thấm ở nơi bùn đen, l*иg ngực chứa đầy du͙© vọиɠ.
Cho nên mới hấp dẫn lẫn nhau, rúc vào bên cạnh nhau.
Người cùng người nếu muốn bảo trì một mối quan hệ lâu dài thoải mái, nên dựa vào đặc điểm chung cùng sự hấp dẫn.
Tô Kha Văn rũ rũ tàn thuốc.
Nói thật, anh cảm thấy Trương Thiên Hâm đối với anh tốt chỉ là bởi vì hắn đang ở giai đoạn tuổi tác.
Mối tình đầu thời thanh xuân --
Anh là mối tình đầu không được bao lâu của Trương Thiên Hâm.
Là kiểu loại muốn đem hết thảy sự vật tốt đẹp cho mối tình đầu.
Là kiểu loại muốn cùng mối tình đầu ở bên nhau cả đời.
Tô Kha Văn nhớ tới cuộc thảo luận với hệ thống vào đêm thứ sáu kia.
- - "Trình độ như thế nào mớ tính là đã thành công ngược đối phương đây? Ngươi tìm một tên xã hội đen trừng trị hắn không phải là càng dễ giải quyết rồi sao?"
Hệ thống yên lặng hồi lâu mới trả lời nói [ người, là một loại sinh vật cực kì phức tạp. Ta đã từng muốn những người lầm đường lạc lối đi trở về quỹ đạo, muốn bọn họ nhận thức được cái sai của bản thân, hối cải để trở nên tốt đẹp hơn, nhưng mà đã trải qua nhiều thứ xong, ta lại nghĩ tới -- ]
[ bọn họ thật sự có thể bị tha thứ, cho dù tất cả mọi chuyện đều đã phát sinh, sau đó có thể dùng năm tháng của thời gian đến để che lấp, một lần nữa làm lại cuộc đời sao? ]
[ nhưng mà, ]
[ không cho những người lầm lối một cơ hội, đoạn tuyệt đạo lý cho bọn họ hối cải để lần nữa làm người, có thể như thế sao? ]
[ ta không rõ. ]
[ bất luận là dùng loại phương thức nào đều quá tàn nhẫn. ]
- -----------
(1): nguyên câu là "đối mặt ngươi, ta không chỉ thiện giải nhân ý, còn thiện giải nhân y." Dịch ra cho dễ hiểu vậy dù nguyên câu kia nghe cũng hay ho phết:3
Vì chỉ có một mình mình edit nên sẽ có nhiều lỗi sai với sử dụng thiếu từ ngữ, thiếu câu... nên rất cảm ơn vì nếu có ai có thể cmt chỉnh sửa lại giúp mình. Với cả do hiện tại mình đang năm hai nên hơi bận một chút, không thể cập nhật thường xuyên được, nhưng mình sẽ cố gắng đăng cho mọi người cùng đọc, xin lỗi và cảm ơn vì đã thông cảm:<