Lữ Toản bị đám thuộc hạ của Thôi Nghị bắn một phát té ngã trên mặt đất, anh kêu lên một tiếng đau đớn, thái dương lập tức chảy máu, giương mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm mấy tên chó trước mặt.
"Lữ Toản!"
Lâm Diên hét to một tiếng, theo bản năng muốn chạy qua bên này, lại bị một tên khác ngăn chặn, hắn đưa tay muốn ôm lấy Lâm Diên, mặt nở nụ cười bỉ ổi, "Cậu chủ à, tên này không sống nổi đâu, Tam gia chỉ nói muốn gϊếŧ hắn, còn cậu hay là đi theo mấy anh em tôi đi!"
Người song tính từng bước một lui lại, tên này nhìn thấy cậu khóc phiếm hồng đuôi mắt, chỉ cảm thấy cậu sao lại xinh đẹp như vậy, lập tức thở mạnh một cái,
c̠ôи ŧɧịt̠ cũng dựng lên!
Không để ý Lâm Diên giãy dụa, hắn duỗi tay ra, bắt lấy cậu, bên ngoài vang lên tiếng xe, là Thôi Nghị đang rời đi, hắn thấy vậy cũng cấp tốc bắt lấy Lâm Diên chuẩn bị đi theo, đối với những tên khác ra lệnh: "Gϊếŧ hắn."
Nhưng sau một khắc, bàn tay đang nắm lấy tay Lâm Diên kịch liệt đau xót, cả người hắn đã bay ra ngoài.
Mấy tên khác cũng mặc kệ Lâm Diên đang được Lữ Toản ôm trong lòng, cấp tốc nổ súng, Lữ Toản ôm Lâm Diên lộn mấy vòng trốn đến sau bàn trà, sờ mó bên dưới lấy ra súng, bắn mấy phát, bọn tép riu này liền bị gϊếŧ chết.
"Không sao chứ?"
Lữ Toản lúc này mới cúi đầu nhìn về Lâm Diên trong lòng, thanh âm mang theo lo lắng hiếm thấy, lại thấy người trong lòng đỏ mắt ngẩng đầu, "Máy định vị tôi cho Thời Thanh đâu?"
Lữ Toản không trả lời, ngoài phòng tiếng bước chân cấp tốc vang lên, anh kéo Lâm Diên lên muốn chạy ra bên ngoài, mới vừa đi tới bên cửa sổ, một trận súng máy đã bắn phá mà đến, anh vội lôi kéo Lâm Diên ngồi xổm xuống.
Cửa "ầm" một tiếng bị đóng lại, bên ngoài tiếng leng keng vang lên, Lữ Toản đưa mắt nhìn Lâm Diên, lúc này mới nói: "Bọn chúng khoá cửa ra rồi!"
Cửa sổ bị súng máy phong tỏa, xe càng đi càng xa, Thôi Nghị đã mang theo Thời Thanh chạy.
"Không xong, Thôi Nghị đưa Thời Thanh về phía nhà kho kia!" Lữ Toản có chút nóng nảy, nhưng bên ngoài súng máy liên miên không dứt bắn phá để anh không có cách nào đuổi theo.
"Anh nói cho rõ ràng, đến cùng là chuyện gì xảy ra, vì sao anh có định vị của Thời Thanh, còn có, Thôi Nghị nếu như muốn chạy hẳn là đưa Thời Thanh xuống núi, vì sao lại đi sâu lên núi?"
Lâm Diên cắn răng, cho dù biểu hiện bình tĩnh, cậu vẫn vô tri vô giác co lại thân thể nấp vào người Lữ Toản.
"Nhà kho không chỉ là nơi sản xuất ma tuý." Lữ Toản rủ mắt trầm giọng nói: "Lúc xây dựng kho, cây cối chung quanh đều bị chặt sạch, trước đó tôi còn không hiểu vì sao, dù sao có cây cối che chắn nhà kho sẽ an toàn hơn mới đúng, thế nhưng......"
Xế chiều hôm nay khi anh khiến nhà kho bốc cháy, lại nhìn thấy gian phòng phía sau chưa hề được mở ra trong kho hàng có một cái máy bay trực thăng.
Trực thăng cỡ nhỏ ngồi được khoảng năm người.
Nói cách khác những tên thuộc hạ nhận được mệnh lệnh ở chỗ này không chỉ muốn gϊếŧ họ, Thôi Nghị cũng chưa từng dự định dẫn bọn họ đi.
Đột nhiên, Lữ Toản cảm thấy chấn động, giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hỏi: "Buổi chiều sau khi tôi rời khỏi đây, có người đến hay không?"
Lâm Diên không hiểu vì sao anh đột nhiên chuyển chủ đề, nhưng vẫn là lắc đầu, không biết nghĩ đến cái gì, lại gật đầu, "Có!"
Theo câu nói này, sắc mặt Lữ Toản có thể thấy sự kinh sợ, anh do dự mắt nhìn cửa sổ, sau đó đưa ánh mắt tìm kiếm trong phòng.
Lâm Diên xưa nay vốn không phải thật tâm muốn đi theo anh, cho nên ngoại trừ bàn cùng giường, cậu không động vật gì trong gian phòng, bài trí không khác lúc bọn họ đến lắm, rất dễ dàng khiến Lữ Toản nhìn ra điểm khác biệt.
Cái ngăn kéo dưới tủ TV kia......
Lữ Toản do dự một chút, chậm rãi bò tới tủ TV, anh nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết theo động tác này mà nhấp nhô, ngay sau đó Lâm Diên cũng khẩn trương theo.
Nhưng mà sau một khắc, cậu liền thấy tay Lữ Toản dừng giữa không trung.
Lữ Toản nhìn trong ngăn kéo là ánh đèn của quả bom với các dây phức tạp, phía trên bộ đếm giờ nói cho anh biết, chỉ còn hai mươi phút nữa, anh cùng Lâm Diên sẽ theo căn phòng này bị tạc bom mà chết.
Người đàn ông luôn luôn không có nhiều cảm xúc, đưa mắt lo lắng nhìn về phía Lâm Diên, nhìn cậu hiện đã có hơi chật vật, lại hai mắt vẫn long lanh, do dự một chút, sau một khắc, anh lăn mình một cái liền hướng cửa sổ nhảy tới, súng ngắn nhắm ngay lính đánh thuê bên ngoài.
"Đoàng!"
Tay súng máy kêu lên liền ngã gục, cánh tay Lữ Toản đồng thời trúng một viên đạn, lăn trên mặt đất ngã xuống đống tro bụi.
"Lữ Toản!"