Tam Thế Duyên

Chương 82: Chương 82: Được Triệu Tiến Cung

CHƯƠNG 82: ĐƯỢC TRIỆU TIẾN CUNG

Tác giả: Luna Huang

Nhữ Tuân đích thân tiễn hai vị di nương lên xe ngựa đến am ni cô cách kinh thành rất xa. Nhị di nương đưa tay ôm mặt hắn rất lâu không chịu rời đi, mà bản thân hắn cũng nhìn nàng ta rất lâu không rời mắt. An Lam Ca đưa ra ý này cũng là rất tốt rồi, ít nhất hắn có thời gian cũng có thể đến thăm.

Khi ba nữ nhân cùng Lạc Cách Quận hồi phủ thì hai di nương đã đi rất lâu rồi. Ba người được báo là hai di nương tự nguyện xuất gia vì Nhữ gia cầu phúc. Nhữ Dao tuy lại được An Lam Ca kể hết sự thực, nàng ta khóc rất nhiều nhưng cuối cùng nghĩ thông suốt, đại di nương trả giá như vậy cũng xem là ít so với tội lỗi đã gây ra.

An thị lại bị suy nhược cơ thể, suốt ngày nhốt mình trong phòng. Nhữ Tuân cùng Nhữ Dao liên tục đến thăm cùng bồi tội nhưng nàng chẳng gặp mặt người nào.

Nhữ Hinh cũng bị từ chối ngay nguyệt môn, nàng không biết chuyện chân chính của hai di nương nên nghĩ mẫu thân bệnh. Đến thăm lại không cho vào, lấy lý do sợ lây nhiễm cho nàng.

Nàng đi tìm đám ca ca tỷ tỷ hỏi mãi không ai chịu hé răng nói với mình chuyện gì. Tức giận nàng trở về Vong Địa ngồi trên xích đu to nhắm nháp toan táo cao. Dạo này trong phủ quá kỳ lạ rồi, luôn luôn yên lặng đến quái dị, mà mọi người cũng là quái dị khiến nàng không thể hiểu nỗi.

“Hai ngươi nói xem, đột nhiên bảo ta mang tứ tỷ xuất phủ rồi khi từ ngày hôm đó đến nay còn không chịu gặp mặt ta. Ta nào làm gì khiến mẫu thân tức giận cơ chứ, hay là do ta hồi phủ sớm hơn mẫu thân nghĩ?” Hôm đó nàng được bảo hồi phủ trễ một chút cũng không sao, nghĩ nghĩ sao mẫu thân lại dặn dò ngược ngạo như vậy a, chẳng phải mọi người đều căn dặn khuê nữ mình không nên về trễ sao.

*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***

Thiêm Hương cùng Tiểu Đóa nghe phong phanh được một ít nhưng lại không dám nói cho Nhữ Hinh nghe. Các thiếu gia tiểu thư cũng không nói các nàng đương nhiên không dám lắm chuyện rồi.

Lúc này ngoài nguyệt môn nghe đám nha hoàn hô to hành lễ: “Gặp qua Xuyên vương gia, vương gia vạn phúc.”

Thoại âm vừa rơi không bao lâu đã thấy thân ảnh của Trưởng Tôn Vĩnh Liêm tiêu sái tiến vào Vong Địa của mình, Nhữ Hinh cau mày, chậm chập không đứng lên hành lễ. Thiêm Hương cùng Tiểu Đóa lại nhanh chóng hành lễ, cũng không quên cao giọng ngầm nhắc nhở tiểu thư nhà mình.

Trưởng Tôn Vĩnh Liêm dừng cước bộ trước mặt Nhữ Hinh, hắn cũng không trông chờ nàng hành lễ với mình, bởi lần này hắn đến là có chuyện nhờ vả. Hắn chỉ phất tay cho hai nha hoàn miễn lễ, lại mang theo ý cười mỏng nhìn Nhữ Hinh: “Không biết bổn vương đến có làm phiền Nhữ ngũ cô nương không?”

“Có, rất phiền nữa là khác.” Nhữ Hinh không chút khách khí nói. Bình thường hắn luôn xua đuổi nàng, hôm nay lại đột nhiên chủ động đến tìm, phải biết ‘lai giả bất thiện, thiện giả bất lai’.

Mặt của Trưởng Tôn Vĩnh Liêm hồng một mảnh vì ngượng. Hắn biết bình thường hắn phải ngăn nàng với Trưởng Tôn Tề Duyệt nên nàng không có hảo cảm với hắn cũng là có lý, nhưng hôm nay có chuyện cầu người, không lý nào không cúi đầu.

“Chỉ là cho dù có phiền hơn nữa bổn vương cũng vẫn phải đến, còn thỉnh Nhữ ngũ cô nương kiến lương.”

Nhữ Hinh không hề lịch sự, không có mời ngồi cũng không có mời dùng trà, chỉ nâng mắt lên nhìn người trước mặt, nói: “Ta đây không quyền không thế sợ rằng không giúp được, vương gia vẫn là đi tìm người khác.” Nói vậy là có chuyện cần nàng giúp rồi. Nàng đến bản thân còn lo chưa xong làm sao giúp được người nào, mà cho dù có giúp được thì cũng không giúp.

Trưởng Tôn Vinh Liêm vẫn không vì vậy mà nộ, hắn tăng thêm độ dày trên da mặt, nói: “Bổn vương còn chưa nói ngươi liền biết giúp không được? Có phải quá giả rồi không?”

“Thậm chí những chuyện hằng ngày không có hạ nhân ta đều làm không được, vậy làm sao làm được chuyện gì mà giúp vương gia. Thế nên không cần nghe cũng biết.” Nhữ Hinh lau qua tay, mắt đảo ngắm khóm tường vi gần đó, tâm tình không chút tư vị nào.

Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cầm lấy lệnh bài đưa cho nàng: “Đây là hoàng hậu nương nương lệnh bổn vương đích thân triệu ngươi tiến cung. Ngươi đi liền đi, không đi cũng phải đi.”

Nhữ Hinh nheo mắt nhìn kim bài khắt phượng chói mắt, hừ thầm trong bụng rồi theo Trưởng Tôn Vinh Liêm tiến cung. Xiêm y tiến cung nàng cũng không thay, chỉ vận y phục đạm yên tử sắc đơn giản mà tiến cung thôi.

Đương nhiên lần này tiến cung, Thiêm Hương Tiểu Đóa không ai được phép theo nàng. Trưởng Tôn Vĩnh Liêm nói, đây là ý chỉ của hoàng hậu.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Khi đến đông cung, hoàng hậu miễn cười nở nụ cười vẫy vẫy tay với nàng: “Hinh nhi đến đây để bổn cung nhìn một chút.”

Nhữ Hinh nhìn thấy hoàng hậu gầy gò mà dấu hiệu tuổi tác trên mặt yên chi phấn nước cao cấp cũng che giấu không được có chut ngạc nhiên. Nàng bước đến, ngồi bên cạnh hoàng hậu hỏi: “Hoàng di mẫu dạo này ăn uống không ngon miệng?”

“Ân.” Hoàng hậu vuốt búi tóc bóng mượt của nàng đáp một từ. Đôi mắt có chút chua xót, nếu Nhữ Hinh không bị hủy dung nàng cũng không cần mỗi ngày lo lắng như vậy rồi.

Nhữ Hinh đợi hơn nửa ngày vẫn không thấy hoàng hậu nói thêm câu gì. Đến cùng hoàng hậu triệu nàng tiến cung là để ngắm nhìn nàng thôi sao? Bất quá nàng cũng không có hỏi, không hiểu sao lòng nàng rất bất an, cứ như là nếu hỏi ra miệng liền mang họa sát thân vậy.

Trưởng Tôn Vĩnh Liêm lẳng lặng đứng ở một bên không hề lên tiếng, thần sắc cũng không biểu lộ chút gì. Nãy giờ trên mã xa, hắn vốn nghĩ Nhữ Hinh sẽ hỏi mình, ai ngờ nàng không hỏi, hắn không biết bắt đầu từ đâu nên cũng không có nói. Chuyện này để hoàng hậu nói tướng đối thoải đáng.

Hoàng hậu thu hồi đường nhìn, cầm lấy tay nàng lên vỗ vỗ nói: “Bổn cung bỗng nhiên nhớ Hinh nhi, ngươi lưu lại bồi bổn cung vài hôm có được không?”

Ai ngờ, ngoài dự liệu, Nhữ Hinh lắc đầu khóe léo cự tuyệt: “Dạo này thân thể của mẫu thân không được tốt, cả tinh thần cũng xuống dốc không ít, mọi người đều rất lo lắng. Mà Hinh nhi đến thăm nàng lại không cho vào, nếu là lưu lại hoàng cung Hinh nhi nhất định lo lắng mẫu thân.”

“Mẫu thân ngươi làm sao? Có cần truyền ngự y?” Hoàng hậu có chút hốt hoảng hỏi. Vì sao lại chọn ngay thời điểm này mà sức khỏe không tốt?

“Mẫu thân đến Hinh nhi cũng không chịu gặp, lý nào chịu cho ngự y chẩn bệnh chứ.” Nhữ Hinh mạnh thở dài, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hoàng hậu: “Hoàng di mẫu không nên ủ rủ như vậy, Hinh nhi nhìn thấy người lại nhớ đến mẫu thân trong phủ, vẫn là muốn về gặp nàng.”

Nhữ Hinh nào muốn lưu lại trong cung, thế nên mượn cơ hội này liền ám chỉ muốn hồi phủ. Nếu hoàng hậu triệu nàng tiến cung là muốn lưu nàng lại, vậy liền miễn đi, nàng mới không lưu lại trong cung đâu.

Hoàng hậu nào để nàng được như nguyện, nhìn nhìn ra cửa một lúc lại nói: “Ngươi chỉ vừa đến gấp gáp trở về làm gì, lưu lại cùng bổn cung một lúc.”

Nhữ Hinh có chút bất ngờ, nàng lập tức hỏi: “Hoàng di mẫu biết rõ Hinh nhi không hợp với hoàng cung, cho dù muốn lưu cũng phải lưu tứ tỷ mới phải.”

Hoàng hậu cười khổ, khẽ cúi đầu dùng rèm mi cong che đi đau xót trong mắt. Nàng cũng muốn như vậy, nhưng hoàng nhi của nàng không đồng ý, nàng cũng không còn cách nào. Thương lượng với hoàng thượng rất lâu mới quyết định triệu kiến Nhữ Hinh.

*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***

“Dao nhi lâu lâu lại tiến cung bồi ta, ngược lại Hinh nhi lại không thấy thân ảnh, đương nhiên lần này lưu Hinh nhi rồi. Thế nào, ngại phiền không muốn bồi ta?”

Nhữ Hinh cười ngượng hai cái nhìn gương mặt không có biểu tình của Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cách đó không xa, nàng nở nụ cười như mếu đáp: “Nào có a, hoàng di mẫu không nên nói Hinh nhi như vậy.” Nàng nên làm sao mới có thể hồi phủ đây? Tên khốn kia mang nàng vào rồi ngồi đó làm tượng, đến cùng hắn cùng hoàng hậu muốn gì ở nàng.

Hoàng hậu đầy phiền muộn nhưng cố gắng nén lại nói: “Hẳn Hinh nhi cũng nghe nói dạo gần đây hoàng nhi có mao bệnh chứ?”

Nguyên lai là chuyện này, nói lòng vòng nãy giờ cuối cùng cũng vào vấn đề chính rồi. Bất quá lần trước sinh thần của phụ thân chẳng phải hắn rất tốt sao, sao cách mấy ngày liền bệnh a? Tên này cũng quá yếu ớt rồi, nổi hứng lên xuất hiện mạo bệnh. Bất quá nàng cũng không đáp chỉ gật đầu lấy lệ.

“Chính vì chuyện của hắn nên bổn cung rất lo lắng, nhưng khuyên nhủ mãi hắn không chịu nghe, Hinh nhi thay ta khuyên hắn có được không?” Ánh mắt của hoàng hậu nhìn Nhữ Hinh y như nàng là thần tiền sống tái thế vậy, dường như ngoài trừ nàng không ai cứu sống được Trưởng Tôn Tề Duyệt một dạng.

Nhữ Hinh chớp chớp mắt, treo đầy mặt hai chữ ‘không hiểu’ nói: “Hoàng di mẫu lại nói đùa trêu Hinh nhi rồi, người còn khuyên không được Hinh nhi làm sao nói gì được a!” Lời mẫu thân cũng không nghe làm sao nghe lời người ngoài như nàng được. Đúng là chuyện buồn cười nhất thiên hạ!

Hoàng hậu chỉ dịu dàng nhìn nàng, rất lâu mới nói: “Chưa thử làm sao biết được, Hinh nhi theo Xuyên vương đến gặp hắn đi.”

Nhữ Hinh muốn cự tuyệt nhưng âm thanh cùng ánh mắt kia của hoàng hậu khiến nàng nói không ra được chữ nào. Đành hành qua lễ theo Trưởng Tôn Vĩnh Liêm đến Chính Vũ cung.