KẾT CỤC 2.16:
Tác giả: Luna Huang
Tiết Nhu vốn đang nhìn tiểu hài thì cười tít mắt không ngờ đột nhiên thấy được trong tay áo hắn có gì đó, nàng kéo ống tay áo xuống chỉ thấy cánh tay trắng noãn của tiểu hài toàn là vết bầm. Nàng trừng mắt hỏi ma ma, “Nói, tiểu thiếu gia làm sao lại bị thương.” Nhìn nhan sắc của sợ là mấy ngày rồi đi.
Ma ma vội quỳ xuống xin tha tội, bảo là bản thân bất cẩn làm Chung Quốc Minh bị thương. Tiết Nhu cho người phạt đại bản rồi kéo xuống sài phòng nhốt lại chờ Chung Hạng Siêu trở về mới giải quyết. Chung Quốc Minh bị thương mà phu thê Chung Hạng Sâm không ai nói lời nào???
Ma ma bị kéo đi rồi, Tiết Nhu mới nhẹ giọng cười với Chung Quốc Minh, “Nhị thẩm khiến ngươi sợ sao?”
Chung Quốc Minh mếu máo nhưng lại không dám khóc, hai tay cầm thủy tinh cao run run không dám đáp trả. Lát sau như không kiềm được nữa, hai hàng lệ liên tục rơi nhưng lại không khóc thành tiếng.
Tiết Nhu ôm lấy hắn xoa xoa lên tóc nói: “Chỉ vì nàng ta khiến ngươi bị thương nên nhị thẩm mới trừng phạt, Minh nhi không cần sợ.”
“Nhũ mẫu. . .” Chung Quốc Minh nhìn phương hướng ma ma bị kéo đi nói được hai từ rồi lại không nói gì.
“Nói nhị thẩm nghe, vì sao nàng ta đánh ngươi?” Tiết Nhu bế Chung Quốc Minh lên bước đến liên trì cho hắn xem cá.
“Không có.” Chung Quốc Minh lí nhí nói thầm trong miệng, đầu nhỏ cũng cúi thấp xuống.
“Vậy vết thương từ đâu ra?” Tiết Nhu lại nhẹ giọng dụ dỗ. Sở dĩ lúc nãy nàng không cho ma ma cơ hội thanh minh là vì sợ Chung Quốc Minh bị người dọa phải không dám nói sự thật. Một tiểu hài đến khóc cũng không dám khóc thành tiếng sợ là sớm bị đả kích lớn rồi.
“Đừng sợ, nhị thẩm sẽ làm chủ cho ngươi, chỉ cần kẻ nào dám đánh ngươi liền sẽ cho người nhốt kẻ đó lại.”
“Mẫu thân đánh.” Chung Quốc Minh nghe lời bảo chứng của Tiết Nhu liền nói xong ba chữ rồi vυ't thủy tinh cao trong tay ôm lấy Tiết Nhu ô ô khóc lên.
“Ngoan ngoan, ở đây với nhị thẩm, nhị thẩm đảm bảo với ngươi sẽ không để mẫu thân đánh ngươi nữa, được không?” Chẳng trách Chung Hạng Siêu mở miệng liền đòi tách mẫu tử bọn họ, xem bộ hắn nhìn thấy vấn đề trong đó rồi.
Cả ngày hôm đó Bỉnh Chi được Tiết Vân Lãng đưa đi dạo nên không có đến, mà Chung Quốc Minh cũng không hề có biểu hiện nhớ mong mẫu thân gì gì đó như những tiểu hài bình thường.
Đến tối, hai người ngồi ở trên nhuyễn tháp chơi cửu liên hoàn thì Chung Hạng Siêu trở về. Hắn bước đến xoa đầu Chung Quốc Minh cười hỏi: “Minh nhi ở đây có thích không? Chơi có vui không?”
Chung Quốc Minh cười tươi tắn, ánh mắt tít lại thành một đường chỉ, gật đầu. “Vui.” Vui đến hắn không muốn về nữa.
Tiết Nhu vén tay áo của Chung Quốc Minh lên cho Chung Hạng Siêu xem, cáo trạng: “Là bị Bỉnh Chi đánh.” Không nghĩ đến thân mẫu cũng có thể đánh hài tử mình thành như vậy. Lúc nãy Hồng Diệp tắm cho hắn, nàng thấy trên người còn có vô số vết thương. Bích Ngọc bảo, mấy vết thương này có cũ có mới, chứng tỏ chuyện bị đánh không phải mới đây.
Mắt của Chung Hạng Siêu tối lại ‘ân’ một tiếng lại nghe Tiết Nhu nói: “Nhũ nương của hắn đã bị nhốt vào sài phòng rồi.”
Chung Quốc Minh mở to miệng ngáp một cái thật dài, Tiết Nhu liền để hắn nằm sấp trên vai mình vuốt vuốt lưng dỗ hắn ngủ. Cái này là Lan Lan lúc trước vẫn thường được nhũ nương dỗ ngủ như vậy. Do Lan Lan sinh thiếu tháng mẫu thân lại mất sớm, nên nhũ nương, Ôn Uyển cùng nàng vẫn luôn thay phiên nhau dỗ nàng ta vào giấc mỗi khi nàng ta uống sữa xong.
“A Nhu giữ tiểu hài thật thành thạo.” Chung Hạng Siêu cười tít mắt ngồi bên cạnh Tiết Nhu ôm lấy nàng. Nàng ôm Minh nhi rồi sẽ không có đột nhiên quay lại tát hắn hay là vùng vẫy mạnh đâu.
Tiết Nhu thật muốn mắng người nhưng nể tình tiểu hài tử sắp ngủ nên nuốt hết mấy câu mắng chửi khó nghe xuống bụng. Chỉ nhẹ nhàng ngâm nga dỗ tiểu hài tử vào giấc.
Chung Quốc Minh gục trên vai Tiết Nhu, mở đôi mắt lờ mờ lên nhìn Chung Hạng Siêu nói, “Minh nhi muốn ở đây với nhị thúc nhị thẩm.”
“Ân, ngủ đi.” Chung Hạng Siêu nói xong liền buông Tiết Nhu ra đứng lên bước đến sài phòng.
Chờ Chung Quốc Minh ngủ rồi, Tiết Nhu giao cho Hồng Diệp liền ngồi trong phòng chờ Chung Hạng Siêu trở về. Vừa thấy hắn nàng đã chạy đến hỏi: “Thế nào rồi?”
“Cắn lưỡi tự sát rồi.” Chung Hạng Siêu chép miệng đáp xong liền hỏi nàng, “Chờ ta về chỉ để hỏi câu này?”
Tiết Nhu không nói liền leo lên giường chuẩn bị ngủ, nhưng nhớ ra gì đó lại hỏi: “Vậy chuyện ngươi bị hạ dược, đến cùng là người nào làm?”
“Ngày mai nàng sẽ biết.” Chung Hạng Siêu đảo mắt nhìn cái hộp trước gương đồng rồi cũng lên giường ngủ.
Hắn không nói nàng mới lười hỏi. Tiết Nhu giận dỗi đắp chăn đi ngủ.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển.com—
Sáng hôm sau, quan sai đến nhà thông báo Bỉnh Chi đã bị bắt. Lý do bắt người là vì Bỉnh Chi có liên quan đến dược quốc cấm, mà nguồn gốc của dược kia đến từ Bỉnh phủ.
Bỉnh Chi bị mang về Chung phủ để thông báo gia chủ thì không kêu oan mà chỉ cười mắng Chung Hạng Siêu rất nhiều, nàng ta còn muốn kéo Bình An bá phủ chết chung với mình. Chung Hạng Siêu cầm một cái hộp đưa cho Chung Hạng Sâm.
“Đại ca, lúc Hách Liên Cẩm chết, gia sản xung công, trong thư phòng của hắn phát hiện thứ này.”
Chung Hạng Sâm nào còn tâm tư xem, thế nhưng Chung Hạng Siêu cứ ép uổng hắn liền mở ra xem. Bên trong có không ít phong thư, đó chính là thư từ qua lại tình tứ của Hách Liên Cẩm với Bỉnh Chi. Những thứ này sở dĩ Hách Liên Cẩm không hủy đi là vì sợ Bỉnh Chi sẽ phản mình, sau này hắn đột ngột bị Hách Liên Huân giở trò liền không có cơ hội thủ tiêu nữa.
Chung Hạng Sâm nản lòng cử bút hưu thê, Bình An bá phủ thoát khỏi một kiếp nạn diệt tộc nguy hiểm.
Sau chuyện này Chung Hạng Siêu cũng bắt Tiết Tinh Vân lại cưỡng ép đọc sách rèn luyện thân thể. Dù thế nào đi nữa đó cũng là thân huynh trưởng của Tiết Nhu, mà hắn thú được nàng chính là có một phần công của Tiết Tinh Vân.
Tiết Nhu biết chuyện chỉ có thể thở dài mà thôi, nàng nằm trên thảm trải dưới đất nhìn Chung Quốc Minh cầm bút vẽ thứ gì đó trên giấy. Hài tử cũng có rồi thế mà vẫn còn tâm tư đồng sàn dị mộng, được trượng phu yêu thương như vậy lại không biết hưởng, trách nàng ta ngu ngốc hay trách nàng ta si tình đây.
“Nhị thẩm, đẹp không?” Chung Quốc Minh chỉ chỉ tờ giấy mình vừa vẽ xong cười tít mắt hỏi.
“Minh nhi đang vẽ thứ gì đó?” Nhìn không ra thì sao biết hắn vẽ có đẹp hay không.
“Minh nhi vẽ cá bên ngoài.” Chung Quốc Minh cầm viết chỉ ra ngoài, vẻ mặt rất tâm đắc với tác phẩm của mình.
Tiết Nhu dở khóc dở cười, thật không thể tin được thứ nàng thấy được chính là cá. “Đẹp đẹp.”
Thanh Sơn, Hồng Diệp, Bích Ngọc cũng che miệng cười, tiểu thiếu gia đúng là có trí tưởng tượng phong phú, sau này nhất định là vĩ nhân.
Thấy được Chung Hạng Siêu bước vào, Chung Quốc Minh ném bút trong tay cầm tấm giấy lên hỏi: “Nhị thúc, đẹp không đẹp không?”
“Đẹp đẹp.” Chung Hạng Siêu nào có nhìn tấm giấy, hắn là nhìn gương mặt xinh xắn của thê tử ở bên cạnh kia kìa. Hắn bước đến cũng ngồi bẹp xuống đất ôm lấy Tiết Nhu kề sát mặt hỏi, “A Nhu đang làm gì?”
Tiết Nhu vốn đang bận rộn giải cửu liên hoàng nên không lưu ý hắn, nhưng đột nhiên nàng giải ra được liền cao hứng giơ lên, theo thói quen thốt ra: “Tướng công chàng xem ta. . .”
Nói đến đây mặt đột nhiên đỏ lên, nhất thời nàng quên mất lỡ lời, tay cũng lúng túng thu trở về. Ánh mắt liếc nhìn người bên cạnh xem hắn sẽ có phản ứng gì.
Chung Hạng Siêu đương nhiên là nghe được, còn nghe rất rõ nữa là đằng khác nhưng không muốn vì quá vui khiến nàng thẹn quá hóa giận thì công toi. Do đó xem như không nghe được gì, tiếp nhận cửu liên hoàn từ tay nàng lên nhìn, “Nga, không nghĩ ra nương tử giỏi như vậy, chưa gì đã giải được rồi.”
Chung Quốc Minh đang cầm bút tiếp tục vẽ nghe được lại nhìn sang, chỉ thấy Chung Hạng Siêu hôn lên má của Tiết Nhu một cái. Hắn nhíu mày xong lại hiếu kỳ cắn cắn bút hỏi, “Bình thường như vậy phụ thân sẽ bị đánh, sao nhị thúc không bị?”
Đôi phu thê nhà nào đó nghe được lại phì cười, bất quá kể từ hôm nay sẽ không như vậy nữa. “Nhị thúc ngươi ngứa da phải để tổ phụ ngươi đánh, nhị thẩm không đánh được hắn.”
Mọi người nghe xong đều cười vang.
Trước khi ngủ Chung Hạng Siêu đến mở hộp gỗ trước gương đồng chỉ thấy chiếc vòng ngọc đã không ở nằm ở đó. Hắn cười hà hà xông lên giường ôm lấy Tiết Nhu thì thầm gì đó vào tai của nàng.
Suốt một đêm đó trong phòng luôn truyền ra tiếng cười khúc khích của đôi phu thê nào đó. Thường nói phu thê đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, có lẽ đúng thật là như vậy.